Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toàn bộ y thuật của cô ta đều từ một cuốn sách cổ mà cô ta tình cờ có được, chuyện này hoàn toàn không thể lộ ra.

“Em biết đàn anh và cô Ôn sẽ lo ngại.”

An Nhu Nhu lấy lùi làm tiến, cô ta ngẩng đầu, khuôn mặt dịu dàng đầy kiên cường, hai mắt đẫm lệ: “Nhưng em thật sự không có ác ý, chỉ muốn báo đáp ân tình của đàn anh.”

Dù không nhìn thấy gì, Ôn Dao có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ở bên đó, thật sự sợ rằng ép nữ chính quá sẽ khiến cô ta đi rải độc khắp nơi.

“Cô An nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không có ý chất vấn cô.”

“Chỉ là Cẩn Chi, anh ấy có thân phận đặc biệt, cả tập đoàn Phó thị đều dựa vào anh ấy, nên chúng tôi phải đặc biệt cẩn thận.”

“Không bằng trước hết chúng ta cứ thêm phương thức liên lạc, khi nào cần chúng tôi sẽ liên lạc với cô?”

Trong mắt An Nhu Nhu hiện lên sự nhục nhã, không ngờ cô ta lại cần đến Ôn Dao hoà giải, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác tốt hơn.

Cô ta chỉ có thể an ủi mình ít nhất đã có phương thức liên lạc của đàn anh.

Nhưng, giây tiếp theo.

Trợ lý tổng giám đốc cầm điện thoại đi lên phía trước.

Phó Cẩn Chi lạnh nhạt: “Thêm trợ lý Đỗ hiệu quả hơn.”

Dù là liên hệ khách hàng hay được khách hàng liên hệ, trợ lý tổng giám đốc đều có thể giải quyết nhanh chóng với hiệu quả cao hơn.

Ôn Dao: Không được rồi, tôi muốn cười chết mất, Phó Cẩn Chi, thì ra anh là người như vậy.

Trợ lý tổng giám đốc thêm WeChat với An Nhu Nhu xong thì trở lại bên cạnh Phó Cẩn Chi.

Hai người không để ý đến An Nhu Nhu đang đứng ngây ra tại chỗ đầy oán giận mà trực tiếp rời khỏi bãi đỗ xe.

Phó Cẩn Chi mệt mỏi cả ngày, vừa về đến phòng, việc đầu tiên anh làm là đi tắm. Khi anh lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại đã phát thông báo pin yếu.

Ôn Dao ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy thông báo, nói: “Điện thoại của anh sắp hết pin rồi, vậy cúp máy nha.”

Phó Cẩn Chi nhướng mày, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười: “Chẳng phải hôm nay cô nói nhất định phải nghe giọng tôi mới ngủ được sao?”

“Đừng lo, tôi có mang theo sạc, bảo đảm đến trưa mai cũng không có vấn đề gì.”

Ôn Dao chợt bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo vang lên. Sau khi dừng lại, cô tò mò hỏi:

“Tại sao vừa rồi An Nhu Nhu lại cảm ơn anh vì đã luôn giúp đỡ cô ta vậy? Anh đã giúp cô ta bao nhiêu lần rồi?” Cô đặc biệt nhấn mạnh vào từ “luôn giúp đỡ”.

“Ai biết cô ta nói gì chứ? Trong ký ức của tôi, đây mới là lần thứ hai tôi gặp cô ta.” Phó Cẩn Chi cảm thấy mình bị oan, tự nhiên bị An Nhu Nhu gán cho một cái tội rất to.

Thực ra, nếu không phải vừa rồi Ôn Dao vẫn đang gọi điện cho anh, Phó Cẩn Chi sợ rằng từ chối An Nhu Nhu sẽ khiến mình trông không được phong độ cho lắm, thậm chí anh cũng sẽ không để cô ta lên xe.

“Có lẽ cô An này mắc bệnh hoang tưởng.” Phó Cẩn Chi thờ ơ, nói: “Người bình thường sẽ không hành nghề y mà không có giấy phép.”

“Ồ, chẳng lẽ anh không cảm thấy cô ta dịu dàng kiên cường, càng nhìn càng đẹp, là một người đẹp có vẻ đẹp tiềm ẩn sao?” Giọng nói của Ôn Dao trong trẻo.

Phó Cẩn Chi tựa vào thành giường, bàn tay rõ từng khớp xương che đi đôi mắt: “Đừng ăn giấm linh tinh, tôi không có chút cảm tình nào với cô An đó cả.”

“Nếu nói về người đẹp có vẻ đẹp tiềm ẩn, tôi lại nghĩ đó là cô đấy.”

Câu này như là lời khen nhưng lại khiến Ôn Dao tức giận: “Mắt anh có vấn đề gì à? Tôi sao có thể là người đẹp có vẻ đẹp tiềm ẩn chứ?”

“Tôi là đại mỹ nữ, lộng lẫy và rạng rỡ, khiến người ta choáng váng ngay từ cái nhìn đầu tiên!”

Ôn Dao nói quả thực không sai, cô sở hữu làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan sắc sảo, dáng vẻ ngọt ngào tinh tế, giống như một con mèo Ragdoll thành tinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »