Chương 46

Trước khi xuyên sách, cho dù cô mặc bộ quần áo lôi thôi nhất, mặt mộc đeo chiếc kính chống ánh sáng xanh và làm việc ở KFC, cũng có thể được người tìm kiếm ngôi sao tìm đến làm quen.

“Được được được, vừa xinh đẹp lại vừa dễ nhìn.” Phó Cẩn Chi hiếm khi vui vẻ mà đồng tình với Ôn Dao.

Thực ra anh cũng cảm thấy kỳ lạ, ký ức về lần gặp đầu tiên gặp Ôn Dao ngày càng mờ nhạt, chỉ nhớ là cô có ngoại hình không tệ nhưng không làm anh rung động.

Nhưng sau đó vào ngày vạch trần chuyện cô giả vờ mang thai, nhìn thấy cô chậm rãi bước xuống từ trên lầu, tim anh như bị điện giật đập loạn nhịp.

Mặc dù không đến mức yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng Phó Cẩn Chi phải thừa nhận: Ôn Dao có gương mặt rất hợp với thẩm mỹ của anh.

Đó cũng là lý do tại sao anh luôn nhường nhịn Ôn Dao.

Nếu 8848 biết, nó chắc chắn sẽ tìm cách gửi báo cáo lỗi bug.

Để thuận tiện cho nhiệm vụ, thông thường khi ký chủ xuyên qua sẽ sử dụng dữ liệu nguyên bản của cô để giảm bớt phiền phức khi thích nghi với cơ thể mới.

Ký ức về nguyên chủ của những người khác trong thế giới ấy cũng sẽ được thay thế bằng hình dáng hiện tại nhưng cảm giác và tình tiết sẽ không thay đổi, nếu nguyên chủ là một đại mỹ nữ, còn ký chủ xuyên qua lại có ngoại hình bình thường, chẳng phải rất khó tiếp nhận những tình tiết phát sinh từ ngoại hình sao.

Chỉ có thể nói rằng 8848 là một hệ thống mới còn quá non nớt, những hệ thống cao cấp có vô số cách để giải quyết vấn đề nhỏ này.

Tạm gác chuyện này sang một bên, sau khi Ôn Dao tự khen bản thân một hồi và nhận được sự đồng tình của Phó Cẩn Chi, lần đầu cô cảm thấy có chút lúng túng.

Lạ thật, thông thường khi người khác khen ngợi cô, cô thực sự cảm thấy bứt rứt, khó chịu.

Nhưng đó đều bởi vì cô nghĩ người khác khen chưa đủ.

Sao hôm nay lại cảm thấy không được tự nhiên nhỉ?

Ôn Dao kéo chăn lên che đầu, toàn thân co lại dưới chăn, phát ra tiếng rầu rĩ: “Đã trễ rồi, chúc ngủ ngon!”

Phó Cẩn Chi nhìn đồng hồ, mới 22:33, còn lâu mới đến giờ Ôn Dao đi ngủ nhưng anh cũng không vạch trần.

Giọng anh trầm thấp mang theo chút cưng chiều không thể giải thích: “Được, nhưng lời chúc ngủ ngon này, có thể mặt đối mặt mà nói không?”

“Mở video đi, mợ Phó.”

Ôn Dao cảm thấy tai mình tê rần, vừa không muốn đồng ý, vừa sợ lộ vẻ nhút nhát, cuối cùng đành phải cam chịu chui ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại.

Cô vừa mở video lên đã thấy Phó Cẩn Chi còn xấu hổ hơn cô: “Cái đó... Ôn Dao, dây áo...”

“Dây áo tuột rồi...”

Dây áo gì tuột?

Ôn Dao sửng sốt một lát mới kịp phản ứng lại, cô có dự cảm không lành.

Cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, cô xuất ngoại một lần nữa lên thiên đường.

Ôn Dao vốn dĩ chuẩn bị đi ngủ, tất nhiên không mặc áσ ɭóŧ, tất cả chỉ nhờ vào chiếc váy ngủ mỏng manh che đậy.

Vừa rồi còn xoay người trong chăn một hồi, chỉ còn một dây áo treo hờ hờ, dây kia đã tuột xuống khuỷu tay.

Đầy đặn… Hồng hào...

Chỉ có thể nói những gì nên thấy và không nên thấy đều bị Phó Cẩn Chi nhìn thấy rồi.

Điều tồi tệ hơn là, lúc này Phó Nghiên bước vào phòng Ôn Dao, thấy Ôn Dao vội vàng kéo dây áo lên vai, còn tưởng rằng Ôn Dao vì nhìn thấy cô ta mà ngại ngùng.

Phó Nghiên cười híp mắt, chạy nhảy đến bên cạnh Ôn Dao, ôm lấy làn da mềm mại của cô dùng sức xoa bóp.

Vừa bóp vừa phát ra giọng điệu dâʍ đãиɠ: “Ha ha, chị dâu, mở cửa, em là anh trai đây!”

“Mặc kín thế làm gì, phòng tiểu nhân cũng là phòng quân tử nhưng thục nữ như em thì không cần đề phòng đâu ~”

“Dáng người thật...”

Lời nói dừng lại, vì Phó Nghiên chạm mắt với gương mặt đen sì của Phó Cẩn Chi.

A a a a a a a!!!

Lần này Ôn Dao thật sự xấu hổ đến mức toàn thân phát hỏa, từ tai đến cổ đều đỏ bừng.