Chương 50

“Cái gì?” Lục Nhất Lạc không thể tin được, cô ấy đã từng tiếp xúc với Phó Cẩn Chi vài lần, rất rõ ràng rằng anh là một kẻ nguy hiểm nhưng luôn tỏ ra vẻ thân thiện, sao có thể đối xử nhẹ nhàng với Ôn Dao như thế.

Ôn Dao cố gắng tóm tắt lại mọi chuyện cho Lục Nhất Lạc.

Lục Nhất Lạc nghe xong, biểu cảm nhăn nhó, thật không thể tin nổi một người vốn kiêu ngạo như Ôn Dao lại làm những việc này.

Cô ấy tỉ mỉ quan sát Ôn Dao, không thấy chút sơ hở nào: “Em bị ma nhập à?”

Ôn Dao lạnh sống lưng, ma nhập gì chứ, đây là thân thể của cô mà? Cùng lắm chỉ là sử dụng của nguyên chủ.

Không đợi Ôn Dao giải thích, Lục Nhất Lạc đã tự mình suy đoán, cô ấy kết luận: “Xem ra em thực sự rất muốn có được Phó Lễ Chi.”

Lục Nhất Lạc vừa không tán thành vừa khó hiểu, không nói nên lời, không hiểu tình yêu là gì mà khiến Ôn Dao thay đổi như vậy.

Tình yêu: Thấy gớm, đừng đến gần ông đây, cô gọi đó là tình yêu sao?

“Không có, em không thích Phó Lễ Chi nữa.” Ôn Dao điên cuồng lắc đầu.

“Đừng ngại, đối diện với du͙© vọиɠ của bản thân không có gì là xấu hổ cả.” Lục Nhất Lạc nhướng mày, chắc chắn Ôn Dao vẫn còn si mê Phó Lễ Chi.

“Chỉ cần em không bốc đồng như trước, chị sẽ tìm cách giúp em có được Phó Lễ Chi một cách hợp lý.”

Chị ơi, ôi người chị gái duy nhất của tôi ơi, chị là kẻ buôn người hay gì? Còn đòi giúp em có được người ta!

Ôn Dao phát hiện thêm một kẻ đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đôi mắt mèo đẹp đẽ càng rủ xuống, tỏ vẻ chán chường: “Lạc Lạc, thật sự đấy, bây giờ em không còn chút cảm giác nào với Phó Lễ Chi.”

“Thật sao?” Lục Nhất Lạc chống cằm, nhìn thẳng vào Ôn Dao: “Nhưng chưa đầy hai tháng trước, em còn nói với chị...”

“... Phó Lễ Chi là chàng thơ của lòng em, em thà mất tất cả thì cũng phải có được anh ta một lần.”

Ôn Dao mê vẽ tranh nhưng không có tài năng, vì vậy cô đổ hết đam mê vào Phó Lễ Chi - một họa sĩ thiên tài. Nói Phó Lễ Chi là người tình trong mộng của cô, không bằng nói đó là giấc mơ cả đời của cô thì hơn.

Cô khao khát trở thành Phó Lễ Chi nhưng đó là điều không thể, vì vậy cô chọn cách thứ hai là trở thành người phụ nữ của anh ta.

Ôn Dao còn biết nói gì nữa? Đúng là bia đỡ đạn trong truyện máu chó, đủ điên rồi.

“Con người đều có lúc trẻ dại, phạm lỗi cũng là điều dễ hiểu mà, bây giờ em đã thực sự giác ngộ.”

Ôn Dao giơ bốn ngón tay thề, bị Lục Nhất Lạc nhìn lướt qua thì nhanh chóng đổi thành ba ngón.

“Thầm yêu năm năm, mới hai tháng trước vẫn còn khăng khăng nói lời yêu, bỗng nhiên lại giác ngộ rồi?”

Lục Nhất Lạc cười nhạt, thả lỏng người dựa vào ghế: “Hoặc là em đã đổi hồn hoặc là em đã chuyển sang yêu người khác.”

“Lục Nhất Lạc này quá thông minh rồi.”

Mặc dù phong cách của ký chủ và nguyên chủ có sự khác biệt rất lớn nhưng dưới năng lực che mờ nhận thức của hệ thống thì mọi người đều không nghi ngờ gì về sự thay đổi tính cách của cô.

Nhưng Lục Nhất Lạc chịu ảnh hưởng của năng lực ấy vẫn nhắc đi nhắc lại về chuyện ma nhập, đổi hồn, dù không thực sự phát hiện ra điều gì bất thường nhưng như vậy đã là rất nhạy bén rồi.

Cũng có thể là do cô ấy hiểu Ôn Dao rất rõ, hiểu hơn cả cha mẹ của cô.

Ôn Dao không rảnh để quan tâm đến 8848, đối mặt với câu hỏi chết người của Lục Nhất Lạc, cô thật sự có thể trả lời mình đã đổi hồn sao?

Ôn Dao lén co chân lại, môi run run, sử dụng kỹ năng diễn xuất 120% nhìn thẳng vào Lục Nhất Lạc.

“Được rồi, em thú nhận, em không giả vờ nữa.”

“Em thật sự đã thay lòng.”

“Bây giờ người em thích là Phó Cẩn Chi, chồng hợp pháp của em.”

Lục Nhất Lạc như nhìn thấy sinh vật lạ ngoài hành tinh, cô ấy bắt chước giọng điệu của nguyên chủ: