Chương 32

Lý Phá Tinh vừa ra khỏi quán ăn nhỏ phố sau trường, liền thấy thoang thoảng mùi tín tức tố Omega.

Hắn hoảng sợ, cuống quýt ngửi người mình.

Phù — may không phải của mình.

Hắn đi chưa được hai bước, mùi tín tức tố lại càng nồng. Lý Phá Tinh đi men theo mùi này, cuối cùng bắt gặp một thiếu niên đang đứng trước tiệm kem.

Chính là Omega này.

Ra ngoài ấy thế mà không xịt che tín tức tốt hay thuốc ức chế.

Lý Phá Tinh nhíu mày, hắn đã thấy cách đó không xa có vài tên Alpha đang quan sát Omega kia.

Trị an của đế quốc đối với việc này chưa đủ tốt, vì vậy trên cơ bản Omega nào ra ngoài một mình đều không quên xịt che tín tức tố, nếu không, không ai biết liệu có gặp phải Alpha rác rưởi nào hay không.

Lý Phá Tinh mở balo, lấy bình xịt che tín tức tố Omega ra, sau đó nhanh chóng đi đến tiệm kem.

Hắn lại gần, nghe thiếu niên đang thương lượng với chủ tiệm kem: “Thực sự không được sao?”

Có vẻ ông chủ không chống cự nổi, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, giọng điệu lại dịu dàng như vắt ra nước: “Không có, kem của chúng tôi loại nào cũng lạnh.”

“Nhưng tôi không ăn được thứ gì quá lạnh.”

“Ở đây còn có trà sữa, trà sữa không lạnh, cậu có muốn thử một lần không?”

“Nhưng tôi muốn ăn kem, tôi chưa từng ăn kem bao giờ.”

Lý Phá Tinh thầm nghĩ: Ăn kem còn léo nha léo nhéo, mịa còn phải đàn ông không.

Nhưng khi thấy mặt thiếu niên, hắn sửng sốt.

Thì ra con trai cũng có thể xinh đẹp tới vậy.

Thiếu niên có một khuôn mặt khiến gần như tất cả Alpha đều muốn bảo vệ, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ yếu đuối của một Omega.

Làn da cậu ta trắng như trong suốt, mái tóc hơi dài, sợi tóc nâu mềm mại, mỗi khi có cơn gió thổi qua mái tóc lại che khuất mặt mày.

Từng đường nét trên khuôn mặt đều tinh xảo thanh tú, lông mi dài đậm, màu mắt hơi thiên xám, thoáng nhìn như đang phủ sương, có thể khiến người ta vừa nhìn cậu ta đã muốn bảo vệ.

Lý Phá Tinh dám chắc, tình nhân trong mộng của hơn nửa Alpha, thậm chí là Beta đều có kiểu khuôn mặt thế này.

Bảo sao ông chủ tiệm kem lại nói nhẹ nhàng thế. Là người bình thường đều không nỡ nặng lời với cậu ta.

Thiếu niên cuối cùng cũng hiểu không có kem nào không lạnh, chán nản nghiêng đầu. Khi thấy đồng phục học sinh Lý Phá Tinh đang mặc, mắt cậu ta sáng rực, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, anh học Tam viện sao?”

Lý Phá Tinh liếc phù hiệu trước ngực, gật đầu: “Ừ, sao vậy?”

Thiếu niên: “Tôi muốn đến Tam viện tìm người, nhưng tôi đã vòng quanh con đường này ba lần rồi, vẫn không tìm thấy cổng ở đâu.”

Cổng sau của Tam viện ở khu vực này, nhưng hơi tồi tàn, ẩn khuất ở một góc hết sức tầm thường, người lạ không tìm thấy là chuyện bình thường.

Lý Phá Tinh nhức đầu: “Để tôi dẫn cậu đi, đúng lúc tôi phải về.”

Thiếu niên cong mắt cười với Lý Phá Tinh: “Cảm ơn anh.”

Lý Phá Tinh đột nhiên cảm thấy lúc thiếu niên cười rộ lên, nom có hơi giống Tế Tu, tuy nhiên, đường nét của cậu ta mềm mại hơn Tế Tu một chút, Lý Phá Tinh nghĩ, Tế Tu của bốn năm trước mà cười có lẽ cũng sẽ giống vậy.

Chỉ tiếc, hình như Lý Phá Tinh chưa từng thấy Tế Tu của bốn năm trước cười.

Nghĩ vậy, Lý Phá Tinh không khỏi mềm lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Không sao, tôi cũng tiện đường.”

Hai người vai sóng vai đi, Lý Phá Tinh để ý ánh mắt dáo dác của mấy Alpha đã biết thu liễm lại một chút.

Lý Phá Tinh hỏi: “Cậu là Omega hả, tại sao không dùng xịt che tín tức tố, cứ thế ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.”

Thiếu niên dừng bước, nói thật khẽ: “Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?”

Lý Phá Tinh quan sát cậu ta: “16? Hay 17 tuổi?”

Nói xong Lý Phá Tinh mới cảm thấy bất thường, giới tính thứ hai chỉ phân hóa sau khi thành niên, nhưng thiếu niên trước mặt, trông không giống người trưởng thành, lại đã có tín tức tố Omega.

“Tôi sắp mười bảy rồi.”

Lý Phá Tinh ngơ ngác: “Vậy sao cậu?”

Thiếu niên nhìn Lý Phá Tinh, bỗng cười: “Anh có vẻ là người tốt, vậy để tôi kể cho anh một bí mật nhé.”

“Tôi bị bệnh, tất cả cơ quan trong cơ thể đều bị suy yếu, năm mười ba tuổi tôi đã phân hóa ra giới tính thứ hai. Hơn nữa cơ thể tôi quá yếu, sử dụng thuốc ức chế hay xịt che tín tức tố đều gặp phản ứng phụ. Căn bệnh này kỳ quái đến nỗi khoa học cũng không giải thích được, tôi không biết liệu mình có thể sống tới khi nào.”

Lý Phá Tinh hé miệng, không biết phải an ủi thế nào, đành nói: “…Yên tâm, cậu sẽ hồi phục.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, trên mặt Lý Phá Tinh gần như rõ ràng viết: Người này thật đáng thương, cậu ấy sẽ chết bất cứ lúc nào.

Thiếu niên bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng: “Anh thật sự không biết cách an ủi người khác.”

Lý Phá Tinh lúng túng gãi đầu, chuyển đề tài: “Cậu tới Tam viện làm gì, chuyển trường sao?”

Thiếu niên: “Tôi tới tìm anh tôi.”

Cậu ta nhìn xung quanh, ghé vào tai Lý Phá Tinh, nhỏ giọng nói: “Tôi nghi ngờ anh tôi bị bắt.”

Lý Phá Tinh: “Gì cơ?”

“Lúc tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, người kia còn mắng chửi tôi.” Cậu ta cúi đầu, tủi thân mím môi: “Lần đầu tiên tôi bị mắng, còn mắng siêu hung dữ, anh ta uy hϊếp tôi, nói muốn gϊếŧ tôi.”

“Thật hả?” Lý Phá Tinh sắp sợ ngây người: “Người đó là ai? Sao lại quá đáng thế!”

“Tôi cũng không biết đó là ai, nhưng tôi hoài nghi anh ta là xã hội đen, nghe giọng điệu có vẻ anh ta có rất nhiều đàn em.”

Lý Phá Tinh căm phẫn: “Gã này đúng là ngang ngược, nếu gã ta có băng đảng thật, sau khi tìm được anh cậu rồi, tôi sẽ dẫn hai người đi báo cảnh sát!”

Thiếu niên cảm động: “Anh tốt quá, nếu mọi người trên thế giới đều giống anh thì tốt rồi.”

“Yên tâm, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt mà.”

“Tôi nên gọi anh thế nào, tôi là Tiểu Tuyển.”

“Gọi tôi anh Tinh là được.”

Hai người vào Tam viện, trên đường đi tiếp tục trò chuyện, vừa vào ngã rẽ, Lý Phá Tinh đã im lặng. Hắn bắt gặp Tế Tu đang cầm đồ đạc ra khỏi phòng thí nghiệm.

Tế Tu đi dưới bóng cây, y mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ánh mặt trời xuyên qua tán lá phản chiếu lên người y, cảnh tượng đẹp đẽ như khung cảnh trong truyện tranh.

Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu, trong lòng bỗng thỏa mãn khó cất thành lời.

…Một người tốt đẹp như vậy lại kết hôn với ông.

Lý Phá Tinh tự nhiên thấy mình chiếm hời, cười vui vẻ, đang định mở miệng gọi Tế Tu.

Nào ngờ, hắn bị người khác cướp trước.

“Anh ơi!”

Tiểu Tuyển bên cạnh vui vẻ kêu to, chạy về phía Tế Tu.

Lý Phá Tinh đờ người, trong đầu hiện lên lời Tiểu Tuyển vừa nói:

“Lúc tôi gửi tin nhắn cho anh

ấy, người kia còn mắng tôi.”


“Còn mắng siêu hung dữ, anh ta uy hϊếp tôi, nói muốn gϊếŧ tôi.”

Lý Phá Tinh giờ mới nhận ra, mặt đen sì vì tức.

Đệt.

Người này chính là kẻ gửi tin nhắn quấy rối Tế Tu!

— Ông tự rước Tuesday về rồi!