Chương 33: Dương thị trả thù.

"Còn các ngươi nữa, về sau nhìn thấy Lãnh cô nương thì khách khí chút cho ta, giúp Lãnh cô nương làm tí việc cũng dùng thủ đoạn gian dối, ta vất vả lắm mới xin được Lãnh cô nương thu mua cao lương của thôn chúng ta để mang về nuôi cá. Nếu ai mà đắc tội với Lãnh cô nương, Lãnh cô nương không thu mua cao lương của chúng ta nữa thì ta sẽ đem người đó đuổi khỏi thôn!"

" Trưởng thôn nói rất đúng, Lãnh cô nương là người tốt không có nghĩa là không biết giận. Hơn nữa người đứng sau Lãnh cô nương không phải người mà các ngươi có thể đắc tội." Lý thẩm phát hiện ở mình lỡ miệng, vội vàng ngậm miệng, không nói tiếp nữa.

"Lý thẩm, ngươi nói người đứng sau Lãnh cô nương là ai?"

"Lý thẩm, nói thử cho mọi người xem, người đó là ai vậy?" Quả nhiên phụ nữ trong thôn buôn chuyện vô cùng tích cực.

Lý thẩm tất nhiên không nói gì. Nàng vẫn chưa quên được hôm đó bộ dạng của Lãnh cô nương như ăn mày. Lý thẩm tự hiểu Lãnh Mạc Tử có chuyện xưa, dù sao cũng là chuyện của Lãnh Mạc Tử, tuy rằng nàng cũn thích buôn chuyện nhưng nàng sẽ không mang thần tài của mình ra giải trí.

Vẫn có người hỏi Lý thẩm, Lý thẩm cõng sọt lên rời đi, nàng sợ mình bị làm phiền quá, sẽ nói ra chuyện không nên nói.

"Chuyện của người khác các ngươi hiếu kỳ cái gì, đừng có cả ngày rảnh rỗi đi nói liên thiên, giải tán đi! Ai làm gì thì về làm đi." Trưởng thôn xua xua tay, đi ra khỏi từ đường.

Vì có Dương thị làm gương, hơn nữa trưởng thôn cũng bảo hôm nay phải đưa cỏ tới, không được thật giả lẫn lộn, như vậy sẽ giúp Lãnh Mạc Tử nhẹ việc hơn nhiều, cô thậm chí còn không thèm kiểm tra.

Hôm nay Lý Đại Trụ cũng tới, hắn ở bên mấy người đang trầm trồ khen ngợi, cũng giúp Lãnh Mạc Tử quản lý thời gian, ba ngày sau bắt đầu khởi công.

Vì phải tháo dỡ nhà cho nên hôm nay Lãnh Mạc Tử sai Lý Đại Trụ tìm người tới, dựng hai cái lều đơn giản ở trên ao cá, như vậy cô mới có chỗ để ở.

Hạ n và Linh Nhi đã đến trấn trên để dán đơn tuyên truyền, Tiểu Lan ở lại trong nhà chăn cá nấu cơm.

Nhà Lãnh gia tháo dỡ, vài người đến xem cho vui cũng hỗ trợ giúp một tay, lấy cài này cái nọ. Mọi người bận rộn cả ngày, nằm trên giường chẳng thèm động đậy, một người lén lút tới gần ao cá.

"Cắc!" Người đó giẫm phải một nhánh cây, âm thanh giòn giã vang lên, Người bình thường có thể không nghe thấy âm thanh này nhưng bọn Lãnh Mạc Tử thì khác. Không nói tới bọn Hạ n, ngay cả Tiểu Lan cũng là một cao thủ.

Mấy người vội vã ra khỏi lều, chỉ thấy một bóng người đang lén lút đứng bên ao cá Hạ n nhanh chóng chạy tới, bắt lấy người kia, đưa người kia đến trước mặt Lãnh Mạc Tử. Lãnh Mạc Tử nhướng mày, ra là Dương thị, nàng ta muốn làm gì?

Lãnh Mạc Tử nhìn vào tay của Dương thị, Dương thị giấu tay qua phía sau theo bản năng giấu tay ra sau lưng, Hạ n giật lấy cái túi nàng giấu.

"Chết tiệt! Là thạch tín!" Sắc mặt Hạ n thay đổi, ngay cả túi giấy cũng không mở ra, nếu Dương thị đem đống thạch tín nà đổ vào ao cá thì cá của bọn họ sẽ chết hết, nước chảy ra ngoài, cá trên sông cũng chết sạch.

Sắc mặt mấy người thay đổi, mặt mày Lãnh Mạc Tử cực kì khó coi: "Tiểu Lan, cho gọi thôn trưởng đến, Linh Nhi, mời Dương đại thúc đến."

Lãnh Mạc Tử đi vào trong phòng, lấy ra mảnh vải trói Dương thị lại.