Chương 1: Quay về

Trong đêm tối, ngọn lửa bốc lên cao, căn nhà được tạo từ gỗ bị ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, khắp nơi đều là những tiếng kêu rêи ɾỉ thảm thiết, ngọn lửa chậm rãi cắn nuốt gia tộc kéo dài đến hàng trăm năm này đến không còn bất cứ thứ gì.

Một nam tử mặc bạch y đứng ở trong lửa, dung mạo hắn tựa như trích tiên, vẻ mặt bi thương: "Chạy đi.. Chạy càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay trở về.."

Nàng lắc đầu, không, không cần..

Phía sau có người đã mạnh mẽ giữ chặt nàng, muốn đem nàng đi.

"Chúng ta cùng nhau đi!" Nàng khàn giọng hét.

Nam nhân không đáp lại, hắn không nhìn nàng mà xoay người đi, vùng biển lửa kia cách nàng càng ngày càng xa, nàng hình như thấy góc áo của nam nhân hiện lên trong ngọn lửa, sau đó đó nó chậm rãi nuốt hết hắn.

Nàng muốn khóc nhưng hai mắt lại khô khốc không thể chảy ra nổi một giọt nước mắt, có lẽ do đã đau khổ tới mức chết lặng, cho nên ngay cả nước mắt cũng không rơi ra được.

Cuối cùng thì cái gì nàng cũng không làm được.

* * *

"Tiểu chủ tử, nô tỳ không thể bảo hộ ngài nữa, cầu xin ngài, cho dù là vì chủ thượng cũng phải sống sót thật tốt.."

Sống sót?

Sống sót để làm gì?

Lang thang đầu đường xó chợ ư? Nàng không nhịn được nghĩ vậy.

Nàng là nữ nhi Diệp gia, lớn lên kim tôn ngọc quý, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hiện giờ lại suy tàn như bùn đất, ti tiện đến mức ai cũng có thể đứng trên cao đạp một cước, rơi vào tình cảnh không ngừng lưu vong.

Vì sao còn muốn tiếp tục sống sót chứ?

Chết thực ra là lựa chọn càng tốt hơn.

Đến tận khi Trần quốc truyền ra tin tức Diệp thị thông đồng với địch phản quốc, Chuy Dương Quân Diệp Tam Lang sợ tội tự sát.

Nàng âm trầm nhìn về phía chân trời, lạnh lùng cười.

Tiếng gió gào thét, trên người nàng chỉ có vẻn vẹn một cái áo tang để che đậy thân thể, trên tay trên người đều đầy những vết thương to nhỏ, trước kia nàng không bao giờ nghĩ đến có một ngày bản thân cuối cùng lại phải rơi và hoàn cảnh này.

Ti tiện như bùn đất, thấp kém như cỏ dại.

Nhưng nàng muốn tiếp tục sống.

Nàng không thể để hắn lưng đeo bêu danh như vậy mà chết đi!

Kẻ thù của nàng còn sống tốt đẹp, thì làm sao nàng có thể chết?

Nên.. Nàng phải.. Sống sót!

Dù cho hy sinh tôn nghiêm, dù cho không từ thủ đoạn, nàng cũng muốn sống sót!

* * *

"Ngươi thực sự đã quyết định tốt sao?"

"Bọn họ nợ của ta, ta đương nhiên phải đòi lại từng cái."

Tiêu Lưu Sương bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bên ngoài thùng xe tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, nàng vén màn xe, ngoài cửa sổ là một vầng trăng cong đang tỏa sáng, ánh trăng chiếu lên trên cánh đồng bát ngát, trong trẻo nhưng hiu quạnh.

Nàng khép lại áo khoác làm từ da lông thật dày trên người, ánh mắt lạnh nhạt.

Nàng đã rất lâu không mơ thấy chuyện xưa năm đó rồi, Diệp gia bị gϊếŧ thế nào, nàng lưu vong thế nào, đi đến tình trạng như hôm nay thế nào, tất cả ký ức theo thời gian trôi qua đã dần dần trở nên mơ hồ.

Thứ duy nhất không bị thời gian xóa bỏ, có lẽ chính là nỗi hận trong lòng nàng, chấp niệm đó đã chống đỡ để nàng đi đến hôm nay.

Mối thù này không những không bị thời gian làm phai nhạt mà ngược lại giống như một hồ rượu đắng càng ngày càng nồng đậm.

Có lẽ do càng ngày càng gần Trần quốc, nàng mới bắt đầu mơ lại những việc xảy ra lúc trước, mà cái gọi là cố nhân, ở trong trí nhớ của nàng, đều đã biến thành những hình ảnh ố vàng.

"Chủ thượng, xe ngựa này có xóc nảy quá không?" Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lẽo đi vào thùng xe, cẩn thận hỏi.

Tiêu Lưu Sương nhẹ giọng nói, tiếng nói lãnh đạm: "Do ta mơ về một chút chuyện trước kia, không có quan hệ với việc bên cạnh. Tuy thế, thực sự ta vội vàng làm việc, liên lụy tới các ngươi suốt đêm phải theo ta buôn tẩu khắp nơi làm việc."

"Có thể làm việc cho chủ thượng là vinh hạnh của chúng nô tỳ." Nữ tử lập tức nói.

Tiêu Lưu Sương ngậm ý cười nhìn nàng một cái: "Hài tử ngoan."

Thực tế nàng so với nữ tử trước mắt rõ ràng còn trẻ hơn một chút, nhưng nghe thấy lời này của nàng, nữ tử cũng không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí còn hiện lên vẻ mặt hưng phấn.

Đoàn xe lại tiếp tục đi thêm hai ngày, cuối cùng đến rạng sáng hôm nay đã tới biên giới Trần quốc.

Mà qua biên giới, đi thêm một đoạn nữa chính là Ngô quận.

Đứng xa xa nhìn hai chữ Ngô quận phía trên cổng thành, Tiêu Lưu Sương khé cười một tiếng.

"Đi thôi, chúng ta vào thành." Nàng phân phó như thế với thuộc hạ.

Trần Quốc, nàng đã trở lại.

Trần Quốc nằm trên Cửu Châu *, lãnh thổ cũng không thể coi là rộng lớn. Ngô quận gần biên giới Trần Quốc cũng không phải địa phương giàu có gì, chỉ là nơi này gần Yên Lăng Quan, một trong những chỗ dễ thủ khó công nhất.

*Cửu Châu là chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.

Các địa phương bình thường đều có thế gia vọng tộc, mà thế gia vọng tộc ở Ngô quận chính là Lục thị.

Chỉ thấy môn đình trống trải, đại môn bằng gỗ lim uy nghiêm đứng vững, tường viện cao cao ngăn cách tằm mắt bên ngoài, làm người ta không thể nhìn trộm nội bộ thế nào. Lúc này đã vào mùa đông, những bông tuyết nhỏ tung bay trong không trung, tựa như lớp bụi mỏng ở trên mái hiên, trong giây lát, tầng tuyết mỏng đó lại tan ra.

Thị nữ đỡ Tiêu Tiêu Lưu Sương xuống xe ngựa, đoàn xe sau khi vào thành đã sớm tản ra, giống như cá bơi vào đại dương mênh mông, không tìm được chút dấu vết. Cuối cùng chỉ còn chủ tớ hai người.

Tiêu Lưu Sương khoác áo lông chồn trắn như tuyết, trên áo một sợi lông rối cũng không có, trùy mạo* trên đầu che kín dung nhan của nàng.

*Trùy mạo là kiểu mũ che mặt, các bạn tìm ảnh mũ che mặt cổ trang là ra.

"Niệm Thu, đến gõ cửa đi." Tiêu Lưu Sương nhẹ giọng phân phó.

Thì ra thị nữ này tên Niệm Thu.

Niệm Thu nghe lời Tiêu Lưu Sương xong, đáp lại một tiếng, đi đến trước cửa gõ vang.

Người gác cổng đang nửa nằm trong phòng hát nhạc điệu dân gian, thỉnh thoảng ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, vô cùng tự tại.

Đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, thật sự không muốn động đậy.

Hôm nay trời đông tuyết phủ, là tên nào không biết lễ nghĩa đến gõ của lung tung vậy? Nếu muốn bước lên của lớn Lục thị, nên dâng bái thϊếp mới đúng. Dù hắn thu bái thϊếp, nhưng hôm nay không hề muốn ra khỏi cửa.

Không mang bái tiếp đến thăm, thì cho thấy cũng không phải người thân phận cao quý gì, không bằng mặc kệ hắn, bảo hắn tự rời đi là được rồi.

Gã nghĩ như vậy, liền tiếp tục nằm như cũ, không thèm nhúc nhích.

Ngoài cửa, đợi mãi vẫn không thấy người mở cửa, Niềm Thu hơi nhíu mày lại, quay người xin chỉ thị của Tiêu Lưa Sương.

Bầu trời như tấm thảm trắng dính đầy bụi, tiếng gió gào thét, vẻ mặt của Tiêu Lưu Sương ẩn sau trùy mạo mơ hồ không rõ.

Dối với tình cảnh này, nàng chậm rãi mở miệng: "Nếu bọn họ không chịu mở, Niệm Thu, chúng ta chỉ đành tự mình động thủ là được."

"Vâng." Niệm Thu nhanh chóng đáp, sau đó trầm mặt, phi thân nhảy lên đá vào đại môn.

Phanh --

Đại môn bằng gỗ lim sụp đổ ầm ầm.

Tỳ nữ này dung nhan xuất chúng, nhìn qua mong manh yếu đuối, vậy mà lại là một cao thủ nhất đẳng.

Tiếng vang lớn như vậy, tất nhiên kinh động đến người gác cổng.

Gã ngồi bật dậy, lộn nhào chạy tới bên ngoài, liền thấy đôi chủ tớ Tiêu Lưu Sương ngoài cửa.

Làm người gác cổng đã nhiều năm, gã giỏi nhất là xem xét thời thế, liếc một cái liền nhìn ra hai nữ tử này không hề tầm thường.

Nhưng dù đã bị dọa đến hai chân hơi mềm, gã vẫn mạnh mẽ chống đỡ hỏi: "Các ngươi.. Các ngươi là người ở đâu? Dám đến gây sự ở Lục gia, sợ là không muốn sống nữa!"

Tiêu Lưu Sương khẽ cười một cái: "Ta dù không muốn sống nữa, cũng không tới phiên ngươi xen vào."

Nàng mang theo Niệm Thu, ung dung thong thả bước qua đại môn đã vỡ vụn, đi vào bên trong phủ.

Người gác cổng nguốt một ngụm nước miếng, theo bản năng thấy sợ hãi, nên không dám lên tiếng ngăn cản.

Nhưng Lục thị to như thế, trong phủ nuôi nhiều hộ vệ như thế, Niệm Thu nháo ra động tĩnh lớn như thế, đương nhiên sẽ không không có người phát hiện.

Ngay khi các nàng vừa mới đi vào Lục phủ, một thanh niên phong thần tuấn tú dẫn theo đám hộ vệ liền xuất hiện ngăn chặn trước mặt hai người.

Trong tay các hộ vệ đều có sẵn đao, tư thế sẵn sàng đón địch, Niệm Thu bình tĩnh mà di chuyển bước chân, che trước mặt Tiêu Lưu Sương.

Thực ra, nói hắn là thanh niên cũng không quá chính xác, tuy khí chất hắn trầm ổn, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút khí thế của thiếu niên, tuổi tác đúng lúc đan xen giữa thiếu niên và thanh niên.

"Người tới là khách, chỉ là các hạ làm như thế không khỏi có chút quá mức." Hắn cao giọng nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Đối mặt với cặp chủ tớ Tiêu Lưu Sương không rõ lai lịch, lấy địa vị Lục gia ở Ngô quận, hắn có thể trực tiếp sai người đuổi đi. Song quyền khó địch nổi bốn tay, dù thân thủ Niệm Thu tốt cũng không thể lấy một địch trăm.

Nhưng hắn lại không làm như thế.

"Lục Lục Lang?" Vẻ mặt Tiêu Lưu Sương ẩn dưới trùy mạo khiến người không thấy rõ, nàng dường như ngậm ý cười mà nói nhưng lời này.

Đồng tử Lục Cảnh Chiêu co rụt lại, nét mặt lại không thay đổi, người này là ai? Vì sao lại nhận ra mình? Lục Cảnh Chiêu có thể khẳng định, hắn chưa bao giờ gặp qua đôi chủ tớ này ở Ngô quận.

Thấy hắn không nói lời nào, Tiêu Lưu Sương liền cười nhạo một tiếng: "Cửa lớn Lục gia các người thật không dễ vào, các người không mở cửa, ta cũng chỉ đành tự mình động thủ."

Ánh mắt Lục Cảnh Chiêu liếc qua người gác cổng đang mơm nớp lo sợ cùng môn đình đổ nát, hơi nhíu mày, chắp tay nói: "Nô bộc không biết điều, mong cô nương thứ lỗi. Không biết cô ngươi đến Lục gia là vì việc gì?"

Tiêu Lưu Sương nhàn nhạt nói: "Ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta, gọi phụ thân ngươi ra đây gặp ta."

Lời này thật sự không hề khách khí, Lục gia ở Ngô quận là thế gia số một số hai, mấy người đến bái phỏng ai mà không cung cung kính kính, cử chỉ đúng mực? Nữ tử trước mắt này quá cuồng vọng rồi!

Nhìn nàng đến nửa điểm cũng không giống người có thân phận gì, nào có người có thân phận nào bên người chỉ có một thị nữ?

Hộ vệ trưởng ở sau Lục Cảnh Chiêu híp mắt, dự định bắt lấy hai nữ tử nho nhỏ đó, nhưng bị hắn giơ tay ngăn lại.

"Lục Lang.."

Lục Cảnh Chiêu trầm giọng nói: "Không thể vô lễ."

Coi như có chút ánh mắt, Tiêu Lưu Sương hơi cong môi, cũng không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, nâng tay lên ném một tấm ngọc bài về hướng Lục Cảnh Chiêu.

Lục Cảnh Chiêu vội vàng đỡ lấy, chỉ thấy trên trên ngọc bài bằng bặc có một chữ "Diệp".

Diệp? Lục Cảnh Chiêu nhăn mi.

Thế gia ở Trần quốc đều có ngọc bài để tượng trưng thân phận, khắc tộc huy cùng dòng họ, nhưng trong chí nhớ của hắn, hình như không có nhà nào họ Diệp cùng Lục gia có quan hệ?

Tuy không không rõ thân phận người tới, nhưng đối phương cũng là con cháu thế gia, vậy không thể thất lễ.

Tiêu Lưu Sương không để ý nói: "Cầm ngọc bài nói cho phụ thân ngươi -- cố nhân tới chơi."

Trong thư phòng, Lục Nghiễm cầm một bức họa lên cẩn thận nhìn, thần sắc chuyên chú.

Bỗng cửa phòng bị gõ vang, hắn không vui ngẩng đầu: "Ai?"

Không phải hắn đã dặn dò, ai cũng không được tới quấy rầy sao?

Lục Nghiễm là gia chủ thế hệ này của Lục Gia, theo tuổi các nhi tử càng lớn, hắn dần đem rất nhiều việc bình thường chuyển cho bọn hắn, giúp mình càng thêm nhàn rỗi.

Giám định và thưởng thức tranh chữ là một trong những việc yêu thích không nhiều lắm của hắn, đúng lúc hôm nay có người dâng lên một bức tiền triều hoa điểu đồ*, Lục Nghiễm sau khi dùng cơm trưa liền vào thư phòng, phân phó xuống không có việc không được quấy nhiễu hắn.

*Tiền triều hoa điểu đồ là tranh vẽ cảnh chim chóc và hoa cỏ trong sớm mai.

Người canh cửa cung kính đáp: "Lang quân, là Lục Lang có việc cầu kiến."

Lục Nghiễm biết Lục nhi tử này của mình, tuy chưa cập quan nhưng lại là người trầm ổn nhất, tuy chỉ là con của tiểu thϊếp, nhưng Lục Nghiễm cũng không để ý đến sự tức giận của mấy đứa con trưởng mà kiên trì giao cho hắn sử lí một ít sản nghiệp.

Hắn tới cầu kiến, chắc chắn là chính sự.

Lục Nghiễm thở dài, buông tranh chữ, bảo: "Cho hắn vào đi."

Lục Cảnh Chiêu đi vào, đầu tiên cung kính hành lễ với Lục Nghiễm: "Gặp qua phụ thân."

Lục Nghiễm dùng tay ra hiệu cho hắn đứng dậy: "Có chuyện gì?"