Chương 29: Mộng xuân

"Đi ra ngoài."

"A?"

"Gia bảo ngươi cút ra ngoài, đừng để Gia lại nhìn thấy ngươi, đi ra ngoài."

Hoa Dược đang đợi Sài Ánh Ngọc xử trí hoàn toàn không ngờ rằng Sài Ánh Ngọc lại dễ dàng bỏ qua như vậy, vốn nàng đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng, cắt đất bồi thường ký kết hiệp ước bất bình đẳng.

Hoa Dược cũng không dám nói nhảm thêm câu nào, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng két một tiếng đóng lại, Hoa Dược như chú chim cút thành thật đi tới dược phòng cách vách. Tới dược phòng, nàng mới phản ứng kịp, đó là phòng của nàng chứ? Hắn dựa vào cái gì bắt nàng đi ra?

Thôi bỏ đi, trước tiên cứ như vậy đi, ai bảo nàng ra tay trước đâu.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Trong phòng, Sài Ánh Ngọc tức giận đạp chăn đang quấn quanh mình ra, chôn mặt trong gối không muốn chui ra.

Càng làm người ta phiền lòng hơn, đây chính là giường của Hoa Dược, gối của Hoa Dược, khắp nơi đều là mùi hương đặc biệt pha lẫn mùi thảo dược trên người nàng, khıêυ khí©h lòng người ta rung động.

Tham ăn tham ngủ như Ánh Ngọc công tử lần đầu tiên mất ngủ.

Trong đầu đều là Hoa Dược, nghĩ đến sự xấu xa của nàng, sự tham lam của nàng, nghĩ tới cảm giác được nàng hôn trên môi, qua canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ.

Nhưng cho dù là trong giấc mộng, hắn cũng không thoát khỏi hình ảnh kia.

Trong giấc mộng Hoa Dược không phải dáng vẻ lạnh nhạt bình thường, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn, mi mắt cong cong, yêu kiều đứng cách đó không xa, ngoắc tay gọi hắn, thờ ơ lại tràn đầy cám dỗ.

Hắn đứng nhìn từ xa xa, âm thầm nói với bản thân, đây là trong mộng, hắn mới không thích nữ nhân xấu xí, hắn chỉ muốn nữa nếm thử mùi vị của môi nàng thôi, chỉ thử một miếng nhỏ thôi, nghĩ như vậy, hắn liền không chút do dự nhào tới, hung hăng ngậm lấy môi của nàng.

Quả nhiên là ngọt ngào như trong tưởng tượng, hô hấp hòa vào nhau, hắn thậm chí có thể ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt trên người nàng, mộng ảo với thực tế hòa vào nhau, hắn không thể nào phân biệt, chỉ muốn hung hăng mà cắn nàng, nhưng lại không nỡ đành bất lực mà nhẹ nhàng thở dài.

Xuân mộng một cách không dấu vết.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Ngày hôm sau, Sài Ánh Ngọc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào. Hắn lẩm bẩm một tiếng mở mắt ra, phát hiện màn trướng là màu xanh, sửng sốt một chút mới phản ứng được bản thân ngủ trên giường của Hoa Dược, kí ức đêm qua hiện lên, theo bản năng lầm bầm một câu "nữ nhân xấu xí" .

Lại ở trên giường lề mề một chút, hắn mới ngồi dậy duỗi người.

Sài Ánh Ngọc đang muốn mặc quần áo để thức dậy, lại cảm thấy thân hạ có chút lạnh, đưa tay sờ quần một cái, lại thấy quần ướt một mảnh, dọa hắn vội vàng rụt tay lại.

"..."

Nghĩ đến giấc mộng hôm qua, hắn vừa kinh ngạc vừa khϊếp sợ.

Đối tượng mộng xuân của hắn lại là nữ nhân xấu xí? !

Hiếm khi xảy ra việc như vậy, Sài Ánh Ngọc vô cùng ngơ ngác, không thể bị người khác phát hiện, cần hủy thi diệt tích. Việc này không nên chậm trễ, hắn lập tức vén lên chăn kiểm tra, chắc chắn không có dính vào chăn và tấm đệm, hắn vừa mặc quần áo vừa vội vã đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra cửa.

Một đêm mưa gió, hoa lá rụng đầy trên đất.

Trâu ma ma đang ở trong viện quét sân, liền nghe “bang” một tiếng, của phòng Hoa Dược bị đẩy ra, sau đó liền thấy công tử nhà bà quần áo xốc xếch từ trong phòng Hoa Dược đi ra.

Sài Ánh Ngọc liếc Trâu ma ma một cái, cũng không chào hỏi, ảo não một đường cúi đầu, vội vã xuyên qua đình viện đi trở lại phòng bệnh của mình, đóng chặt cửa sổ.

Trâu ma ma dựng cây chổi đứng ở trong đình, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười mỉm của mẹ hiền.

Đột nhiên có cảm giác vui vẻ yên tâm của nhà có con trai trưởng thành.

Hoa Dược tối qua ngủ ở dược phòng cách vách, nghe được cửa phòng vang lên, liền biết Sài Ánh Ngọc rời giường. Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng chỉ thấy bóng người của Sài Ánh Ngọc trở về phòng đóng cửa.

Ánh Ngọc công tử không chạy đến giáo huấn nàng? Thật không thể tưởng tượng nổi.

Trâu ma ma thấy Hoa Dược trơ mắt nhìn Sài Ánh Ngọc đóng chặt cửa phòng, vội vàng an ủi: "Tính khí công tử nhà ta tới cũng nhanh đi cũng nhanh, một lát nữa là sẽ ổn thôi."

Hoa Dược lắc đầu một cái: "Lần này sợ là sẽ không dễ dàng hết giận như vậy."

Kinh hồn bạt vía nửa ngày, Hoa Dược quyết định tự mình đến cửa cầu xin đối phương tha thứ. Dù sao cũng là nàng làm ra chuyện không hợp thời, mặc dù nàng cảm thấy không có gì, nhưng Ánh Ngọc công tử lúc này hẳn là cần một nơi trút giận.

Hoa Dược mới vừa đứng trước cửa phòng Sài Ánh Ngọc, đang chuẩn bị gõ cửa, đã thấy từng luồng khói dầy đặc theo khe cửa sổ đóng chặt thoát ra ngoài. Cháy rồi sao? Nàng vội vàng đẩy cửa, đẩy ra không, cửa cài then bên trong.

"Sài Ánh Ngọc, ngươi đốt cái gì vậy ? Không sao chứ? Mau mở cửa ra."

"Gia vẫn khỏe."

Hoa Dược cẩn thận ngửi, trong không khí truyền tới mùi vải vóc bị đốt cháy, trong lòng nàng cả kinh, Ánh Ngọc công tử không phải là tự thiêu để chứng minh trong sạch chứ?