Chương 8: Tào Bang

Đi qua sân, hắn đưa mắt liếc nhìn Trâu ma ma đang quét dọn, Trâu ma ma hiểu ý, lập tức dừng tay chổi, bắn ra một viên đạn tín hiệu.

Chưa tới một khắc, Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc đã tới cửa cốc.

Trước cửa Dược Vương Cốc có một rừng trúc, được trồng theo ngũ hành bát quái, là một Bát quái trận thiên nhiên, bên trong giăng đầy cạm bẫy, người thường căn bản là không dám tùy tiện xông vào.

Hôm nay người xông vào cốc lại mở ra một con đường khác, dẫn theo trên trăm người, người đông thế mạnh chặn ở cửa cốc, bọn họ căn bản không có ý định tránh các cạm bẫy, mà liều mạng chặt trúc, dùng cơ thể máu thịt đi phá hủy các cạm bẫy, có lẽ bọn chúng nghĩ cạm bẫy chỉ có hạn, định dùng mạng người làm đá lót đường đây mà.

Hoa Dược nhìn cả đám trúc bị chặt gẫy cùng đống thi thể đầy đất, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Dừng tay."

Một tiếng hô to, đám người xông tới đồng loạt dừng tay.

Chỉ thấy từ chỗ sâu nhất trong rừng trúc có hai người đi tới, một nữ nhân vóc dáng cao gầy, dung mạo bình thường, khí chất trong trẻo lạnh lùng, bên cạnh nàng ta là một nam nhân trẻ tuổi, đeo khăn che mặt, nhìn không ra tướng mạo, nhưng khí chất bất phàm.

Hai người này chính là Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc.

Dẫn đầu đám người xông tới là một người trẻ tuổi, làn da màu lúa mạch, mặc áo vải sam ngắn, vóc người khỏe mạnh. Kẻ dẫn đầu cất bước tiến lên, chắp tay nói: "Tào bang - Tiền Lực Mạnh cầu kiến Hoa thần y."

Tào bang, đệ nhất bang phái trên giang hồ, chẳng trách lại người đông thế mạnh như thế.

Sài Ánh Ngọc nheo mắt nguy hiểm, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Hoa Dược đưa mắt nhìn, phát hiện người của Tào bang thật đúng là không ít.

"Ta chính là Hoa Dược, không biết Tiền thiếu hiệp huy động nhân lực xông vào Dược Vương Cốc là vì chuyện gì?"

Tiền Lực Mạnh khom người, nói: "Đại tiểu thư của bang chúng tôi trúng độc niếp hồng tán, hôm nay đã vô cùng nguy kịch, xin Hoa thần đích thân giải độc cho tiểu thư nhà ta."

Niếp hồng tán?

Hoa Dược kinh ngạc, không khỏi quay đầu lại nhìn Sài Ánh Ngọc, niếp hồng tán là độc dược bí truyền của Sài gia ở Lạc Dương. Độc này đến chín phần là do Sài Ánh Ngọc hạ thủ.

Đúng như dự đoán, Sài Ánh Ngọc đối diện với ánh mắt thăm dò của Hoa Dược, sát lại gần nàng, hạ giọng nói: "Đừng cứu."

Độc dược độc môn của Sài gia không phải có thể dùng tùy tiện, nếu đã sử dụng, vậy nhất định là muốn lấy mạng của đối phương.

Quả nhiên là đại thiếu gia của Sài gia, dám ra tay lấy mạng của viên minh châu trên tay Tào bang chủ. Loại chuyện này cũng chỉ có công tử quần là áo lụa, không sợ trời không sợ đất như Sài Ánh Ngọc mới dám làm ra.

Không biết đại tiểu thư Tào bang đã làm gì đắc tội hắn, chẳng lẽ nàng ta chính là người hủy dung của hắn?

Bây giờ không phải là lúc quan tâm mấy chuyện vụn vặt này, đối phương có trên trăm người, bọn họ chỉ có hai, chỉ cần vậy đã tạo ra cảm giác áp bức, không sợ hãi đúng là gạt người.

Hoa Dược thu hồi suy nghĩ, cười lạnh một tiếng.

"Quý bang thật là quý nhân nhiều chuyện nên hay quên. Năm năm trước, quý bang giam giữ đại sư tỷ của ta để chữa bệnh cho Tào phu nhân. Sau khi Tào phu nhân chết còn có ý đồ giết đại sư tỷ của ta, muốn tỷ ấy chôn cùng, ức hiếp Dược Vương Cốc ta không có người. Hôm nay còn muốn ta giải độc cho đại tiểu thư nhà các người, thế mà các người cũng nghĩ ra được.”

Không ngờ Dược Vương Cốc và Tào bang còn có một đoạn ân oán như vậy.

Sài Ánh Ngọc không khỏi nghĩ đến cô gái hát Du viên kinh mộng đêm mười lăm, nàng ta có lẽ chính là đại sư tỷ của Dược Vương Cốc - Lý Mạn Chi. Lý Mạn Chi hôm nay điên điên khùng khùng như vậy, có phải có liên quan đến Tào bang hay không?

Đột nhiên nghĩ lại, thời gian có vẻ không khớp, Hoa Dược nói Lý Mạn Chi bị Tào bang giam giữ năm năm trước, những ba năm trước, Lý Mạn Chi vẫn còn hành tẩu thuận buồm xuôi gió trên giang hồ cơ mà.

Nhất thời hắn cũng không rõ tình huống khi ấy, chỉ có thể yên lặng theo dõi sự việc.

Tiền thiếu hiệp của Tào bang nghe Hoa Dược truy hỏi, không chút xấu hổ, ngược lại càng nhún nhường mà lạy vài cái.

"Xin Hoa thần y dời bước xuất cốc, lúc này, bang chủ đang cung kính đợi người ở quán rượu ngoài cốc.”

Tào bang chủ Kim Trấn Hải cũng tới?

Đã sớm nghe danh Tào bang chủ Kim Trấn Hải hết sức nuông chiều nữ nhi duy nhất Kim Bảo Bảo, hôm nay nữ nhi duy nhất trúng độc, lão ta đích thân tới cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Sài Ánh Ngọc không khỏi cau mày, Kim Bảo Bảo chưa chết cũng thôi đi, hôm nay Kim Trấn Hải lại còn mang nàng ta đến Dược Vương Cốc? Chẳng lẽ lão già Kim Trấn Hải biết hắn cũng ở đây, muốn tới ép hắn giao ra thuốc giải?

Chuyện này càng ngày càng khó giải quyết.

Hoa Dược vốn định nói mấy câu đuổi đám người Tào bang này đi, nếu như không được thì cùng lắm nàng xuất cốc trốn đi một thời gian, nhưng hôm nay Kim bang chủ tự mình mang nữ nhi tới, sợ là không dễ đuổi đi.

Nàng cười như không cười mà nói: "Tiểu thư nhà các ngươi trúng niếp hồng tán, độc dược độc môn của Sài gia. Độc dược như vậy sao có thể dễ dàng giải được. Các người ở đây lãng phí thời gian, sao không đi Sài gia ở Lạc Dương một chuyến?”

Bỗng nhiên bị nhắc tên, sắc mặt Sài Ánh Ngọc không tốt, trợn mắt nhìn Hoa Dược một cái, nữ nhân xấu xí lại chơi trò quăng nồi cho người khác.

Nếu Tào bang có thể tới Sài gia xin thuốc giải, sao phải cất công ngàn dặm lặn lội tới Dược Vương Cốc. Đối diện với Hoa Dược không biết điều như vậy, đám người Tào bang kia trong nháy mắt như muốn nổi điên.

"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng phí lời với nàng ta nữa, sàn phẳng Dược Vương Cốc của nàng ta, bắt nàng về giải độc cho đại tiểu thư."