Chương 33: Tay đẹp, muốn sờ (canh một)

Chương 33: Tay đẹp, muốn sờ (canh một)

"Có phải cô cũng ham sắc đẹp của tôi không?"

Không nên hỏi, quá đường đột, bản thân mình còn chưa có sửa sang gọn gàng liền tùy tiện từng bước ép sát, quả thật không ổn.

Nhưng không hỏi, trong lòng anh nghẹn muốn chết.

Qua vài giây, Chu Từ Phưởng liền trả lời, bốn tiếng liên tục vang lên, cô đã gửi bốn tin, lúc anh click mở avatar của cô, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi.

Chu Từ Phưởng: "Tôi không có."

Chu Từ Phưởng: "Thật sự không có."

Chu Từ Phưởng: "Anh tin tôi đi."

Chu Từ Phưởng: "Tôi không ham!"

Bốn dòng liên tục, tin sau càng khẩn thiết hơn, thành khẩn hơn tin trước, vậy mà lại còn dùng dấu chấm than, chỉ kém giơ tay lên trời thề biểu đạt sự thẳng thắn trong sạch của cô.

Giang Chức: "..."

Này thì hay rồi, hỏi xong, trong lòng anh càng nghẹn muốn chết.

Chu Từ Phưởng này!

Giang Chức lại lần nữa ném di động, dùng sức rút hai tờ khăn giấy, không kiên nhẫn mà lau vệt nước trên quần. Còn để ý cô nữa, anh chính là cẩu.

Chu Từ Phưởng đợi lâu không thấy Giang Chức trả lời, nghĩ rằng anh sẽ không trả lời nữa, đang muốn đứng dậy đi rửa mặt --

Đinh.

Lại một tin nhắn đến, cách tin nhắn trước tám phút.

"Đoàn phim muốn người thế tay, cô làm không? Chỉ vỗ tay."

Thế tay?

Chu Từ Phưởng đang tự hỏi.

Giang Chức lại gửi thêm một tin nhắn: "Giá hai vạn."

Cô nhanh chóng trả lời: "Làm."

Hai vạn, cô có thể mua một mặt tường kẹo, thật là vui.

"Vậy 8 giờ sáng mai tới đây."

Khóe miệng cô cong cong, lơ đãng cười, lạnh nhạt trong mắt rút đi, rực rỡ lung linh.

Cô trả lời: "Được."

Vui quá, cô muốn đi ăn mấy viên kẹo.

Tiếng Wechat còn đang vang, Chu Từ Phưởng tìm không thấy dép lê, không biết đá đi đâu, để chân trần đi cầm di động, nhét vào miệng ba viên kẹo, ngọt đến cô híp mắt.

"Chu Từ Phưởng."

"Ừm."

Giang Chức chưa nói còn có chuyện gì, tiếp tục nhắn tên cô.

"Chu Từ Phưởng."

"Hửm?"

"Chu Từ Phưởng."

Cô không có lời gì để nói: "."

Sau đó Wechat ngừng lại, nhưng cũng chỉ ngừng trong chốc lát, Giang Chức lại tìm cô.

"Chu Từ Phưởng."

Chu Từ Phưởng cất hộp kẹo xinh đẹp đi, gần đây cô cảm thấy Giang Chức còn xinh đẹp hơn cái hộp kia, nếu anh xinh đẹp như vậy, cô cũng sẽ không ngại anh phiền, cô thích những gì xinh đẹp, đồ vật trông cảnh đẹp ý vui, đặc biệt là mấy ngày nay cô còn tệ hơn một chút, còn muốn đem những đồ xinh đẹp trộm về, thậm chí cô muốn cầm đèn treo xinh đẹp của cửa hàng cháo về nhà để ngày ngày xem, hàng đêm xem. Nếu như cô không đi Moon Bay, có lẽ còn muốn trộm Giang Chức tới đặt trên đầu giường, mở mắt ra là có thể nhìn thấy.

Moon Bay thì thôi, cô không thể trộm Giang Chức đi, anh kiều quý như vậy, ở Moon Bay rất lạnh, anh sẽ bị đông chết.

Chu Từ Phưởng không tiếp tục miên man suy nghĩ nữa, trả lời Giang Chức: "Có chuyện gì?"

"Không có gì."

"Anh cứ gọi tôi mãi."

Giang Chức đánh chữ đặc biệt mau, một tin nhắn chỉ cách vài giây: "Muốn xem một chút chứng cưỡng bách của cô nghiêm trọng bao nhiêu."

Chu Từ Phưởng không còn gì để nói: "."

"Chu Từ Phưởng."

"Ừm."

"Chu Từ Phưởng."

"Chứng cưỡng bách của tôi rất nghiêm trọng, anh đừng gửi nữa, tôi muốn đi ngủ."

"Ngủ đi."

"."

Chu Từ Phưởng để chân trần, bò lên trên giường, mới vừa buông di động, Wechat lại vang lên.

"Chu Từ Phưởng."

Cô nhấp khóe miệng một chút, đi mò mẫm di động: "Tôi ngủ rồi."

"Cô ngủ của cô, tôi gửi của tôi."

"."

"Chu Từ Phưởng."

Quai hàm cô phồng lên, lần đầu tiên cảm thấy người này thật không đáng yêu, muốn nhéo anh khóc, cô nằm úp sấp, mệt không muốn động đậy, buồn ngủ từ từ nhắm hai mắt vừa mở trong chốc lát, không được, phải dậy trả lời.

Cô bò dậy, bực bội mà kéo kéo tóc, duỗi tay đi tìm di động, nhắn lại dấu chấm câu.

"Chu Từ Phưởng."

Cô ngáp một cái, buồn ngủ quá: "."

Giang Chức: "Chu Từ Phưởng."

Giang Chức: "Một lần cuối thôi, cô đừng trả lời, đi ngủ đi."

Cô gác di động, nằm sấp xuống.

Không được, cô phải trả lời..

Cô lại bò dậy, mò lấy di động, lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt vì buồn ngủ mà thấm ra, đáp: "."

Sau đó, cuối cùng cũng ngừng lại.

Chu Từ Phưởng chui vào trong chăn, bọc mình thành con nhộng, trước khi ngủ miên man suy nghĩ, sau này Giang Chức còn nháo cô như vậy thì sao bây giờ..

Nên chặn anh ấy không đây?

Không ổn, tính tình anh không tốt, sẽ tức giận, anh tức giận cô sẽ mất công việc làm diễn viên quần chúng.

Vậy trộm anh đi, không cho anh chơi di động buổi tối.

Không được, sẽ bại lộ, Giang Chức còn có thể báo cảnh sát bắt cô, có thể sẽ cảm thấy cô là kẻ gian, thậm chí hiểu lầm cô là tên vô lại cướp sắc.

Vẫn nên trộm di động của anh đi, buổi tối trộm, ban ngày trả lại..

Chu Từ Phưởng nghĩ một lát đã ngủ, cô rất ít khi mơ mà còn mơ thấy một giấc mộng, trong mộng có Giang Chức, anh bị trói gô trên đèn treo xinh đẹp của của hàng cháo kia, cô tìm một đêm tối gió lớn trộm Giang Chức và đèn treo về nhà, Giang Chức ôm đèn khóc liên tục, nói cô là kẻ gian, da^ʍ tặc..

Chu Từ Phưởng bị dọa tỉnh, vừa thấy thời gian, mới ngủ nửa giờ, lại ngã đầu tiếp tục ngủ.

Đầu kia, Giang Chức nhìn chằm chằm dấu chấm câu trên màn hình di động, nở nụ cười, cười xong liền sa sầm mặt, trong mắt nháy mắt trở nên âm trầm. Mẹ nó, anh đang làm gì đây? Anh là cẩu sao?

Anh thẳng tay kéo chăn, nằm trên sô pha, cũng đã qua nửa đêm anh lại không chút buồn ngủ, ánh đèn có chút chói mắt, anh giơ tay ngăn ánh sáng trên đỉnh đầu, tự nhiên thấy hai dấu tay đỏ bừng trên mu bàn tay.

Người phụ nữ kia, lực tay thật lớn, nhéo anh một cái đến giờ dấu vết còn chưa tiêu, cái tay kia.. Cái tay kia còn khá xinh đẹp, thật trắng..

Giang Chức đột nhiên ngồi dậy, bực bội mà thở dài một hơi, vớt di động lên, ấn một dãy số.

Triệu phó đạo diễn ngủ đến nửa đêm nhận được điện thoại của tiểu tổ tông, cơn buồn ngủ lập tức đã bị dọa cho biến mất: "Giang đạo?"

"Ừm."

Triệu phó đạo nhìn thời gian trên di động một chút.

Đậu móa, rạng sáng hai giờ.

"Đã trễ thế này, ngài có việc gì sao?" Vị tổ tông này khi nào bắt đầu thức đêm? Không phải 8 giờ đã ngủ rồi sao?

Ngủ không đủ giấc, giọng của Giang Chức đã khàn khàn nhưng tinh thần vẫn phấn khởi: "Tôi tìm một người tay thế, chuẩn bị một chút, ngày mai ông tự tới phim trường hướng dẫn cô ấy."

"Tay thế?" Đêm khuya gọi điện nói chuyện này? Triệu phó đạo diễn hoài nghi chính mình đang nằm mơ, "Thế ai?"

Giang Chức liếʍ liếʍ răng, thanh âm vừa thấp vừa khàn: "Ông nói xem?"

Giọng điệu này, vậy mà nghe còn có vài phần mị thái, Triệu phó đạo diễn cảm thấy giống con mèo lười biếng gợi cảm trong kỳ xuân triều kỳ, chỉ là vuốt mèo quá sắc, làm người sợ hãi hoảng hốt.

"Dư Nhiên cô ta!" còn cần tay thế?

Triệu phó đạo diễn còn chưa hỏi xong, Giang Chức liền chậm rì rì ném một câu: "Tay của người ta đẹp hơn cô ta, thế cô ta thì sao?"

Triệu phó đạo: "..."

Cảm giác tự hào chung vinh dự này từ đâu ra? Ông nghi ngờ đại đạo diễn vì thức đêm mà sinh bệnh.

Ngày kế, phim trường.

Khi ánh mắt của ông chủ liên tục đều nhìn chằm chằm một chỗ hơn mười phút, A Vãn cảm thấy không thích hợp.

"Ông chủ."

Không phản ứng.

A Vãn nâng cao giọng: "Ông chủ?"

Vẫn không phản ứng.

A Vãn đi đến trước mặt anh: "Ngài đang nhìn cái gì vậy?" Ánh mắt như lão tăng thấy thịt ấy.

Hai hàng mày kiếm của Giang Chức nhíu lại, mấy đóa hoa đào xán lạn trong mắt nháy mắt biến thành hoa băng: "Chắn tầm mắt của tôi."

"..."

A Vãn yên lặng mà dịch ra, lén lút ngắm trộm theo tầm mắt ông chủ.

À, cô Chu dán màn hình nha.

Giang Chức nhìn chằm chằm đôi tay của Chu Từ Phưởng, nhìn rồi nhìn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.

Muốn sờ.

Rất rất muốn.

Anh đang tập trung nhìn, lưng một người ăn mặc sườn xám thoáng cái chặn tầm mắt anh.

Là Phương Lý Tưởng mặc diễn phục, uốn éo đến trước mặt Chu Từ Phưởng, cười giống đóa hoa: "Từ Phưởng, cô lạnh không?"

Hôm nay tắt nắng, chỉ có bốn năm độ.

Chu Từ Phưởng lắc đầu, thật ra cô không thể cảm giác lạnh lắm, chỉ là nhiệt độ cơ thể thấp nên nói với người khác là sợ lạnh, vừa lúc cũng có thể bọc kín chút.

Nhưng Phương Lý Tưởng cảm thấy cô lạnh, khoác thêm áo lông vũ của mình cho cô.

Sau đó, cô lại hỏi: "Từ Phưởng, cô đói không?"

Chu Từ Phưởng vừa mới ăn cơm sáng xong, ăn ba l*иg bánh bao hấp, uống hai hộp sữa bò, cô lắc đầu: "Không đói bụng."

Phương Lý Tưởng như không nghe thấy, đưa hai túi đồ ăn vặt lớn trên mặt đất cho Chu Từ Phưởng: "Tôi mua đồ ngon cho cô, cô đói bụng thì ăn."

Hôm nay Ô Lạp Lạp thị Lý Tưởng đặc biệt nhiệt tình.

Chu Từ Phưởng tiếp nhận: "Cảm ơn." Lễ thượng vãng lai, lần sau, cô cũng phải mua hai túi cho Phương Lý Tưởng.

Chiếu cố xong vấn đề ấm no của Chu Từ Phưởng, Phương Lý Tưởng lại hỏi: "Khát không?"

Không đợi Chu Từ Phưởng trả lời.

Cô mang một thùng sữa Canxi AD tới: "Tôi mua sữa cho cô này, nhãn hiệu cô thường uống là loại nhập khẩu, tôi còn chưa mua được, cô uống cái này trước, cái này uống cũng ngon lắm đó."

Chu Từ Phưởng chưa từng uống loại này.

Cô buông hai túi đồ ăn vặt, ngơ ngác mà nhận lấy, có chút không thích ứng với sự nhiệt tình của Phương Lý Tưởng.

"Từ Phưởng, nếu trong phim trường ai ức hϊếp cô, nhất định phải nói cho tôi nha." Cô trưng ra vẻ mặt trung can nghĩa đảm, "Ô Lạp Lạp thị Lý Tưởng chống lưng cho cô."

Hào khí tận trời nói mới vừa nói xong, Triệu phó đạo diễn sư tử hống một tiếng tới.

"Phương Lý Tưởng, mau tới đây quay phim!"