Chương 8

Hốc mắt hơi nóng.

Lúc này, mẹ của đứa bé từ xa chạy tới, nhận lấy đứa bé vừa khóc vừa mắng, hướng ta cảm ơn rồi ôm đứa bé chạy đi.

Ta quay đầu, chỉ thấy Tiết Lăng đang nhìn xung quanh để tìm đao: "Ngươi có phải là cái đồ rùa rút đầu không hả? Đừng để cho tiểu gia ta bắt được, nếu không..."

Ta: "Tiết Lăng, lưng huynh bị rách rồi."

Tiết Lăng dễ dàng kéo một cái, y phục rách bị kéo sang một bên, có lẽ là động tới vết thương, nhe răng trợn mắt.

"Không sao, vết thương này đã là gì, so với quân côn trong doanh trại còn kém xa. Không phải ta nói huynh chứ, đi đứng đã không nhanh nhẹn rồi, còn thích khoe khoang, lỡ như một roi này đánh trúng lên người huynh thì như thế nào?"

Ta nuốt xuống cơn nghẹn ở cổ không nói ra được: "Đánh thì đánh thôi."

Chẳng qua là có thêm vết sẹo, sau này bị phu quân ghét bỏ thôi.

"Ngược lại là huynh, xông lên thay ta nhận một roi làm gì?"

Tiết Lăng thản nhiên nói: "Ta không thay huynh, để tự huynh chịu à? Thân thể huynh nhỏ bé thế kia, bị đánh một roi có khi phải nằm mười ngày nửa tháng."

Ta: "......"

Đột nhiên bị cảm động là thế nào?

Ta đơn phương tuyên bố cùng Tiết Lăng huề nhau.

Uống rượu trong quán rượu nhỏ.

Tiết Lăng rầu rĩ.

Hắn nói nhà hắn đang thúc giục hắn nghị hôn, nhưng khắp kinh thành các vị tiểu cô nương đều bị hắn coi thường.

Không phải ngại người ta yếu ớt, thì chính là ngại người ta dính người.

Ta rót một ly rượu từ từ uống, lần đầu tiên nghe hắn lải nhải cũng không cảm thấy phiền.

"Giang Tử Yến, người nhà huynh không thúc giục huynh sao?"

"Không thúc giục!" Ta cúi đầu thưởng thức rượu, nhà này ủ rượu không tệ, uống khá ngon.

"Cha mẹ huynh sao không thúc giục huynh nghị hôn chứ?"

Ta thầm nghĩ, nghị hôn cái gì, không sợ lớp ngụy trang nhanh bị lộ sao?

"Thế cha mẹ huynh sao lại thúc giục huynh nghị hôn?"

"Cha ta nói, thành gia lập nghiệp, ta có thể phải đi nhậm chức tuần tra thành lũy doanh trại."

Tiết Lăng ngồi phịch xuống ghế dựa.

"Sau này ta không thể đến tìm huynh chơi được rồi."

"Rất tốt!" Từ trong thâm tâm nói: "Nam nhi chí tại kiến công lập nghiệp. Thành gia huynh có người quản cũng không sai."

Tiết Lăng liếc nhìn vẻ mặt bất cần của ta.

"Ta coi như đã nhìn ra, huynh không coi ta là huynh đệ."

Tay Tiết Lăng chạm vào ly rượu của ta, nhưng bị ta gạt đi.

Hắn trên người bị thương, không thích hợp uống rượu.

"Huynh đệ cũng không nhất thiết phải ở cùng một chỗ, sang năm có thể ta sẽ qua nhà ngoại kế thừa thuyền buôn." Ta bịa chuyện ngày càng thuận miệng hơn.

Hơn nữa, chuyện này đột nhiên trở nên rất gấp, ta cũng không biết tại sao.

"Ồ!" Tiết Lăng cười nhạo ta: "Giang Tử Yến vô tình."

"Hỏi ngươi một vấn đề." Hắn lại nói.

Ta hiếm khi thấy Tiết Lăng thiếu tự nhiên: "Huynh hỏi đi."

Tiết Lăng nói: "Huynh có cảm thấy gần đây ta bị bệnh không?"

"Bệnh gì?" Tôi cau mày quan sát hắn, cánh tay cánh chân đều ở đây, một bữa có thể ăn một con gà quay, uống hai bình nữ nhi hồng, đánh một cái có thể đánh c.h.ế.t người ta nứt cả mặt đất, hắn còn có thể mắc bệnh gì?

"Bệnh ở phương diện kia." Tiết Lăng nháy nháy mắt.

"Phương diện nào?"

Tiết Lăng giảm thấp âm thanh nói: "Lần trước ta tới Túy Xuân Lâu tìm Tiểu Vô Song, nàng cũng ngồi trên đùi ta, ta phát hiện ta ngay cả cứng cũng không được..."

"Khụ khụ khụ!"

Chuyện này ta có thể nghe được sao?

Tiết Lăng vẫn còn lải nhải: "Ta không biết có phải ta không thích nữ nhân, mà thích nam nhân hay không?"

"Ta cũng không có cảm giác với Tiểu Vô Song, nói không chừng có lẽ huynh cũng không thích kiểu kia." Ta giúp hắn cẩn thận phân tích.

"Mà ta đối với các cô nương cũng không có hứng thú gì." Tiết Lăng nói: "Trong nhà nhiều nha đầu như vậy, nhưng ta không thích ai cả."

"Vậy cũng không thể chứng minh được huynh thích nam nhân? Nói không chừng do huynh chưa gặp được cô nương mình thích."

Tiết Lăng nói: "Ta nói cho huynh một chuyện, huynh cũng đừng tức giận! Có một đêm ta mơ thấy huynh..."

Ta trợn to mắt nhìn Tiết Lăng, thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn đang giả vờ bình tĩnh.

Lúc này, coi như là nữ nhân, là người ngu ngốc, ta cũng biết Tiết Lăng mơ cái quỷ gì.

Sau đó ta muộn màng nhận ra ta trong mắt Tiết Lăng là nam nhân.

Ta không thể ngồi yên được nữa, đột nhiên đứng lên.

"Huynh... huynh không phải định nói là huynh thích ta đấy chứ? Ta nhìn huynh không phải không có bệnh, mà là bệnh nặng! Ta lười nói với huynh, đi đây."

Ta phất tay áo rời đi.

Tiết Lăng ở sau lưng gọi: "Đã nói huynh đừng tức giận, ta thật lòng coi huynh là bằng hữu, mới không giấu giếm, không xem huynh như người khác. Này, huynh đừng đi, huynh nghe ta giải thích."

"Rầm!" Trả lời lại hắn là cánh cửa đóng sầm lại.

Không ai nhìn thấy, một cảm giác đỏ ửng lan lên tận mang tai ta, dọc theo y phục bò ra khắp tứ chi.