Chương 11

Khi còn tấm bé, trong những đứa trẻ nhà giàu đồng trang lứa ở Đế Kinh, nguyên chủ cũng là một người thông minh hàng đầu, mãi đến năm mười tuổi đó bất ngờ trở nên ngu ngốc, không những chữa trị không có kết quả, sau này còn liên tiếp làm ra mất chuyện mất mặt trở thành trò cười trong giới.

Bùi lão gia tử xưa nay cực kì coi trọng thể diện, ngay lập tức trong lòng đối với đứa cháu trai này trở nên rét lạnh, dứt khoát bỏ mặc một bên không thèm quan tâm nữa.

Nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng không bỏ được, bà vẫn một ngày ba bữa chăm sóc tỉ mỉ cho nguyên chủ, chỉ hi vọng đứa cháu trai này có thể một ngày trở lại bình thường.

Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.

Bùi lão phu nhân bị bệnh phải nằm viện, từ đó trở đi nguyên chủ ở trong nhà này hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa, ngay đến bảo mẫu Trần Dung cũng có thể leo lên đầu lên cổ cậu.

Bà ta mượn cớ chăm sóc nguyên chủ, đầu tiên là nuốt trọn số tiền để dành mà trong lúc Bùi lão phu nhân nằm viện đã cho nguyên chủ. Sau khi tiền bạc đã bị đối phương lấy hết sạch, lại bắt đầu lăm le đến vật dụng trong phòng nguyên chủ.

Không cần phải nhọc công lấy đồ đem ra ngoài bán, chỉ cần trộm đem về đưa cho con trai bảo bối của bà ta xài là được, cho dù có người hỏi đến, bà ta cũng chỉ nói là cậu chủ nhỏ đã ném đi.

Người này, căn bản chính là con sói nuôi trong nhà mà.

Trần Dung đứng ở cửa đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của Bùi Ý, trong lòng có chút chột dạ, có tật giật mình.

Miệng ngọc bội đối phương vẫn luôn đeo trên cổ là rất nhiều năm trước Bùi lão gia tử cho cậu, nhìn qua có vẻ rất đáng tiền, Trần Dung vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để trộm mất, hôm nay lại bất ngờ phát hiện…

Trước khi ra khỏi cửa, đối phương thay đồ sau đó bỏ miếng ngọc bội ở trên giường?

Một người như bà ta sao có thể không ra tay?

Vì vậy, Trần Dung thừa dịp không có người chú ý đã thó miếng ngọc bội về phòng mình, định tìm thời gian thích hợp mang ra ngoài bán lấy tiền, bà ta sao có thể ngờ đến Bùi Ý vừa vào phòng đã hỏi chuyện này cơ chứ?

Bùi Ý tiếp tục truy hỏi:

“Ngọc bội của tôi đâu?”

“Ngọc bội gì cơ chứ?”

Bảo mẫu Trần Dung lên tiếng chối đây đẩy:

“Tôi chưa từng nhìn thấy ngọc bội gì cả.”

Bà ta cho rằng Bùi Ý chẳng qua chỉ là nhất thời cậy mạnh, lập tức bước lên phía trước lớn tiếng chặn miệng trước:

“Chính cậu làm mất đồ còn tới hỏi tôi nữa hả?”

“Ngọc bội kia là lão tiên sinh đưa cho cậu đó. Cậu ồn ào lớn tiếng như vậy muốn để cho ông ấy cũng biết là cậu làm mất ngọc bội rồi sao?”

Bùi Ý không nói lời nào, giễu cợt trong mắt càng trở nên rõ ràng hơn.

Một giây trước còn già mồm cãi láo nói không biết ngọc bội nào, một giây sau đã nói miếng ngọc bội này là Bùi lão gia tử cho, đúng là chưa đánh đã khai sạch!

Trần Dung thấy mắng bình thường không dọa được cậu nên muốn tiến lên phía trước định nhéo tay Bùi Ý.

Trước đây chỉ cần là khi tìm đồ, đầu tiên Trần Dung sẽ lôi Bùi lão gia tử ra dọa nạt trấn ép, sau đó lại tự mình ra tay đánh thêm một trận nữa, không đến ba năm cái đánh đã có thể dọa nguyên chủ nhát gan sợ gây chuyện im lặng không dám hó hé tiếng nào.

Chỉ tiếc, Bùi Ý không phải nguyên chủ, vừa nhìn đã hiểu rõ ý định của bà ta.