Chương 2: Đêm tân hôn

Tưởng chừng như cuộc sống sau này chỉ cần cô cố gắng, anh chắc sẽ không tàn nhẫn bỏ rơi cô, nào đâu biết cánh cửa địa ngục chỉ mới mở ra, tất cả đối với cô chỉ mới là bắt đầu.

Hàn Tuyết Thư được đưa về biệt thự của anh, còn anh phải ở lại để tiếp khách khứa, cũng đã ngà ngà say.

Có lẽ đêm nay đối với cô sẽ rất khó khăn.

Không, không phải là đêm nay mà là cả sau này, sẽ rất khó khăn và tủi nhục.

Đến đêm, đã là mười một giờ đêm mà anh vẫn chưa về, ngoài cửa sổ cơn gió thổi mạnh qua cành cây khiến cho nó có âm thanh lạnh lẽo, ghê sợ, trên người cô vẫn là bộ váy cưới lúc sáng.

- "Thiếu gia, thiếu phu nhân đang ở trên phòng ạ"

Tuyết Thư nghe thấy liền đứng dậy đến mở cửa, đưa tay đỡ lấy Lục Khải.

Lục Khải người toàn mùi rượu, thấy Tuyết Thư chạm tay vào anh, anh đẩy mạnh cô ra.

- "Cút"

Hàn Tuyết Thư đỏ hoe hốc mắt, cô cố gắng kiềm chế bản thân không được khóc, an ủi bản thân rằng có lẽ vì anh đã say rồi nên mới như vậy, nghẹn ngào nói:

-"Lục Khải, anh không nhớ em sao?"

Lục Khải lúc này nửa điểm cũng không nhìn cô, lạnh lùng nói:

-"Tôi đương nhiên không quen biết thứ đàn bà rác rưởi như cô được, nhưng Nhược Nhi thì có lẽ quen cô đấy"

-"Nhược Nhi?"

Hàn Tuyết Thư nhíu mày lại khó hiểu, Chu Nhược Nhi không phải là...

-"Im miệng"

Lục Khải cắt đứt lời cô, trên mặt của anh không có nửa phần biểu lộ, có cũng chỉ là cười lạnh tàn khốc.

-"Cởϊ qυầи áo"

Anh đứng ở nơi đó, hai tay đặt ở trong túi quần.

Hàn Tuyết Thư ngẩng đầu, hai tay nắm chặt váy của mình. Ánh mắt có chút sáng ngời, lúc này lại mờ đi quá nhiều rồi.

-"Cởϊ qυầи áo, không phải cô muốn gả để tôi đυ.ng vào cô sao?"

-"Không phải, em không có.."

-"Cởi"

Lục Khải cắt ngang cô, bây giờ còn ngụy biện, cô cho là anh thật sự muốn cưới cô sao?

Hàn Tuyết Thư buông tay xuống, cởi váy áo trên người mình, từng ngón tay run rẩy bám lấy chiếc váy trên người không muốn tiếp tục.

Trên da thịt trắng nõn mịn màng, không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì sợ hãi, mà toàn thân đều trắng bạch ra, cô cúi đầu xuống, tay chân luống cuống ngồi ở chỗ đó.

- "Cô cho rằng tôi sẽ có hứng thú với dạng thân thể bẩn thỉu này sao?"

Hai tay Lục Khải vòng trước ngực, không thể phủ nhận, dáng người cô gái này không tệ, mặc dù có chút gầy, nhưng vẫn vô cùng cân xứng.

Chỉ là, đáng tiếc, cô có trái tim độc ác.

- "Không..."

Hàn Tuyết Thư lắc đầu, cô không muốn như này, không muốn.

Mà Lục Khải đã không có kiên nhẫn, đi lên trước, đưa tay xé rách đồ trên người cô, mà lúc này Hàn Tuyết Thư ngồi ở trên giường, toàn thân run rẩy.

- "Dạng chân"

Lục Khải đến quần áo cũng không có cởi, chỉ mở quần của mình, trong mắt không có nửa phần ham muốn, có cũng là hận ý vô tận, khát máu hận ý vô cùng.

- "Không, em không muốn, Lục Khải, đừng tàn nhẫn với em như vậy."

Hàn Tuyết Thư ngước đôi mắt đẫm lệ, toàn thân để trần, cô ở trước mặt của anh, đã sớm xấu hổ vô cùng.

Lục Khải chỉ cười lạnh một tiếng, đến cùng ai mới là người tàn nhẫn.

Anh kéo chân của cô ra, không để ý cô giãy dụa, không có bất kỳ mở đầu tiến vào trong cơ thể của cô, lúc đυ.ng phải tầng màng mỏng kia, cũng chỉ cười lạnh một tiếng.

Dùng sức tiến vào, Hàn Tuyết Thư hét lên một tiếng:

-"Aaaaaa...."

Đau đớn xé rách tràn đầy tất cả tri giác của cô, để cho cô hít sâu mấy cái.

Đau nhức gần như hôn mê bất tỉnh. Trong lòng vẫn không thể nào hiểu được vì sao anh lại đối xử như vậy với cô. Anh chiếm hữu lấy thân thể cô, cũng đồng thời cướp đi lòng của cô.

- "Không muốn... Em đau quá...."

Cô nắm thật chặt chăn dưới thân, môi bị cắn rách thành vết máu nhìn mà thấy giật mình.

"Đau?"

Lục Khải chỉ cười lạnh một tiếng, hiện tại đau nhức mới thật sự bắt đầu. Anh nhanh chóng dũng mãnh tiến vào, càng xâm nhập bên trong cô gái dưới thân, nhìn cô khóc rống, nhìn cô thét lên, đến khi đυ.ng trúng màng mỏng kia, cũng không quan tâm mà ngược lại dùng thêm sức, tròng mắt của anh càng thêm sâu.

- "Em xin anh... Dừng lại... Đau quá"

Hàn Tuyết Thư vươn tay của mình, muốn nắm lấy cái gì, chỉ là, hạ thân đau nhức kịch liệt, không ngừng tăng lên, đau quá, cô thật sự đau quá... Mà Lục Khải thì từ chối nghe không thấy, tiếp tục vô tình đυ.ng chạm phía dưới không có bất kỳ nhẹ nhàng nào, đây chính là việc cô muốn làm vợ của tôi, tôi sẽ để cho cô nhớ, tôi chiếm hữu thân thể cô như thế nào, tôi muốn để cô vĩnh viễn không quên được, vĩnh viễn nhớ kỹ dạng đau nhức này.

Hàn Tuyết Thư chỉ cắn chặt mu bàn tay của mình, sắc mặt tái nhợt như tuyết, một đôi mắt vô thần nhìn người đàn ông vô tình, chiếu thẳng vào linh hồn của cô.

- "Tôi muốn để cô sống không bằng chết"

Giọng anh tiếp tục vang lên ở bên tai cô.

- "Tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy với em?"

Hàn Tuyết Thư khó khăn mở miệng hỏi, mặc dù hạ thân đau đớn không thôi, nhưng khi nghe được những lời nói tàn nhẫn của Lục Khải thì lý trí cô không thể không lên tiếng.

Lục Khải hừ mạnh, thì thầm bên tai cô:

- "Cô nhanh quên thật đấy. Từ từ tôi sẽ giúp cô nhớ lại"

Nói rồi Lục Khải càng thúc mạnh hơn bên trong cô.

- "A..."

Lại là một tiếng khóc vô cùng thê thương, trên giường lớn trong phòng tân hôn có có người đàn ông vô tình, còn có thể xác tinh thần cô gái thuần khiết.

Đêm đầu tiên của cô không có vui vẻ, chỉ có đau xé tâm.

Thẳng đến khi Lục Khải rút chính mình ra, mặc xong quần của mình, quay lưng bỏ đi không một chút nhìn lại, đối với loại phụ nữ như cô, anh không bao giờ bố thí một chút cảm xúc trong lòng.

Hàn Tuyết Thư co thân thể mình lại, cả người bị anh phá hoại, vết máu trên giường chứng minh cô vừa mới bị người tàn nhẫn cướp đi thân thể.

Đây là do cô lựa chọn. Cô sẽ không hối hận. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô...