Chương 157: Đang lên kế hoạch phẫu thuật

"Vâng ạ! Chờ ba đến đói, con ăn vụng luôn ạ!" Đầu gật lia lịa, John chìa miếng sườn kho ăn dở trên tay của mình ra cố ý để cho Vĩ Tiết Lâm nhìn thấy mà nói.

Tay xoa lấy đầu John, Vĩ Tiết Lâm mỉm cười:"Ba Lâm xin lỗi vì đã để John phải đợi lâu nhé!"

"Lâm Lâm, anh tới rồi sao? Mau vào nhà đi ngoài trời nắng lắm! John con cũng mau vào đây đi!" Nghe có tiếng ríu rít không ngớt ở ngoài sân nhà, Lam Đình Niên cùng Bạch Hạc Hiên từ bên trong đi ra, vừa hay nhìn thấy John đang ôm chặt lấy chân của Vĩ Tiết Lâm mè nheo, vì trời lại khá nắng, nên Lam Đình Niên đã lên tiếng gọi cả hai vào nhà.

Nghe tiếng gọi, Vĩ Tiết Lâm liền ngẩng đầu nhìn lên, John cũng cùng lúc mà xoay người nhìn Lam Đình Niên, Vĩ Tiết Lâm sau đó liền nắm lấy tay John mà đi vào trong, đối diện với Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên đang đứng trước cửa nhà anh đưa túi quà trên tay của mình đến trước mặt của cả hai mà mỉm cười:"Quà mừng tân gia!"

"Anh đến chơi là được rồi, sao phải quà cáp như thế làm gì chứ?" Khóe môi cong nhẹ, Lam Đình Niên vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy túi quà trên tay của Vĩ Tiết Lâm.

"Việc phải phép mà!" Vĩ Tiết Lâm giao hẳn túi quà trên tay cho Lam Đình Niên, thái độ hết sức tự nhiên anh dắt lấy tay John hướng vào phía nhà bếp mà đi, khi đi ngang qua chỗ của Bạch Hạc Hiên anh còn không quên đưa tay vỗ nhẹ vào vai Bạch Hạc Hiên:"Tôi đói lắm rồi!"

Khóe môi bỗng dưng cong nhẹ, Bạch Hạc Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ của Lam Đình Niên, tay nhẹ đỡ túi quà trên tay cô đặt sang một bên mà cùng nhau đi vào bếp dùng cơm.

Không khí ở trên bàn ăn hiện tại hết sức vui vẻ, Vĩ Tiết Lâm ngồi cạnh John liên tục gắp thức ăn cho thằng bé, ăn đến no, John liền không ăn được nữa mà chạy vào phòng chơi.

Bấy giờ trên bàn ăn chỉ còn lại mỗi ba người, Bạch Hạc Hiên thì vẫn đang ngồi gỡ xương cá cho Lam Đình Niên, gỡ xong lại không ngại trước mặt Tiết Lâm Lâm mà trực tiếp đút cá cho Lam Đình Niên đầy tình cảm.

Và tất nhiên, Vĩ Tiết Lâm cũng sẽ không tránh khỏi việc bị đút cơm chó cho đến no, khóe môi cong lên, Vĩ Tiết Lâm đặt đôi đũa trên tay xuống cố nuốt miếng thức ăn trong khoang miệng xuống đầy khó khăn, mà trêu:"Hai người có thôi đi không, tôi vẫn còn đang ngồi ở đây mà!"

Tay ngay lập tức dừng lại động tác, bốn ánh mắt đều hướng thẳng lên người của Vĩ Tiết Lâm, Bạch Hạc Hiên ngay lập tức thu cánh tay của mình về, Lam Đình Niên cũng lấy khăn giấy mà lau đi khóe miệng mình đầy gượng gạo.

Tay vẫn tiếp tục gỡ xương cá, Bạch Hạc Hiên cong nhẹ khóe môi:"Ghen tỵ sao?"

"Anh nói ai ghen tỵ hả? Tôi thì thiếu gì phụ nữ mà phải ghen tỵ!" Lòng dường như cũng đã dần buông xuống được, Vĩ Tiết Lâm khá thoải mái mà trêu ngược lại Bạch Hạc Hiên.

"Thế hôm nào tôi với vợ tôi mới có dịp được anh Vĩ đây cho xem mắt người phụ nữ của anh nhỉ?" Khóe môi cong lên đầu trêu ghẹo, Bạch Hạc Hiên choàng lấy vai của Lam Đình Niên mà đút thêm cho cô miếng cá vừa gỡ xong.

Khóe môi cong lên đầy méo mó, Vĩ Tiết Lâm vẻ mặt ngượng ngùng đến trông thấy, bàn tay chà chà sát lên phần đùi mình mà hơi thẳng người:"Chuyện gặp mặt ấy à... Chắc là còn lâu... Còn lâu...."

Là do mạnh miệng đùa quá trớn, Vĩ Tiết Lâm bên cạnh làm gì có bóng hồng nào mà đòi cho gặp mặt thì gặp mặt liền được cơ chứ.

Đúng là trò đùa này không thể thắng nổi Bạch Hạc Hiên...

Nói rồi vẻ mặt liền gượng xuống, Vĩ Tiết Lâm tay cầm lên lại đôi đũa gắp ít thức ăn bỏ vào miệng để hòa hoãn bầu không khi ngượng ngùng hiện tại lại, bỗng chóc đầu lại nghĩ ra chuyện quan trọng cần hỏi, mà thời gian này đã muốn hỏi rồi nhưng lại không có thời gian, sẵn thì được dịp nên hỏi luôn:"Phải rồi, việc phẫu thuật đã định ngày chưa?"

Lời của Vĩ Tiết Lâm vừa thốt ra liền làm cho bầu khí trên bàn ăn ngay lập tức tối sầm lại, ngột ngạt đến khó thở, cánh tay của Bạch Hạc Hiên bỗng dưng cũng run lên bần bật, nhận thấy cánh tay của Bạch Hạc Hiên đang dần mất kiểm soát, Lam Đình Niên liền đưa tay mình tới nắm nhẹ lấy bàn tay anh mà vỗ về, rồi lại nhìn sang Vĩ Tiết Lâm:"Đang lên kế hoạch anh ạ nhưng chắc cũng sớm thôi, càng sớm càng tốt mà, rất may thời gian này tình hình cũng khá ổn định, cơ hội tuy không cao cho lắm nhưng vẫn có, như thế cũng là may mắn lắm rồi!"

Nói rồi Lam Đình Niên liền xoay sang nhìn ánh mắt đã trầm xuống của Bạch hạc Hiên mà mỉm cười lay lay nhẹ lấy tay anh.

Được Lam Đình Niên trấn an, Bạch Hạc Hiên liền mỉm cười để tạo niềm tin rằng mình vẫn ổn:"Được rồi! Hôm nay ngày vui, không nhắc chuyện không vui nữa!"

"Nào anh ăn đi!" Tay cầm lên đôi đũa còn sạch Bạch Hạc Hiên gắp ít thức ăn chòm người bỏ vào chén cho Vĩ Tiết Lâm.

Bốn ánh mắt lặng lẽ nhìn nhau, Vĩ Tiết Lâm nhìn Lam Đình Niên, Lam Đình Niên nhìn lại Vĩ Tiết Lâm, thái độ chính là buồn thương cho Bạch Hạc Hiên.