Chương 4: Nàng nói bọn họ ức hϊếp nàng?

“Cô nương?”

Nam tử lên tiếng trước.

Giọng nói quen thuộc mà xa lạ trong trẻo như dòng suối, làm lộ ra ngữ khí thiếu niên vẫn chưa tan hết.

Chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ biết người này không phải một người đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ là một thiếu niên lớn lên tương đối cao to mà thôi.

Tạ Quỳnh bị âm thành này làm cho kinh ngạc, dùng ngữ điệu dò xét mà hỏi:

“Tạ Trọng Sơn?”

Nhóm người được phái đến càng ngày càng gần, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống gương mặt trở nên rõ ràng hơn.

Thiếu niên thân hình cao lớn, tóc đen buộc sau đầu, gom thành một nắm, lại búi một búi tóc.

Quầng thâm ở dưới mắt khiến cho hắn trông có chút mệt mỏi, nhưng lại không thể che đi dung mạo bất phàm--- mắt phượng mũi cao, mày sắc như đao, đôi mắt sâu hờ hững.

Hắn rõ ràng chỉ là một tên gia nhân hèn mọn, nhưng dáng vẻ lại còn dễ nhìn hơn mấy vị công tử xuất thân cao quý của Tạ Gia, hắn không bị bắt nạt thì còn ai bị bắt nạt nữa?

Tạ Quỳnh phớt lờ vẻ chán ghét thường ngày của Tạ Trọng Sơn, chỉ lo lắng mà hỏi.

“Sao ngươi lại ở đây? Có phải là Tam Thúc bọn họ đến tìm ta không? Mau, mau tìm người đến, bọn kỹ nữ ở đây muốn nhốt ta lại, còn muốn ức hϊếp ta, ngươi mau tìm người đến tống bọn họ vào ngục đi!”

Cho dù có chán ghét Tạ Trọng Sơn đi nữa, thì giờ phút này cũng chỉ có hắn mới có thể làm chỗ dựa cho nàng.

Đối với chuyện này, Tạ Quỳnh vẫn có tự tin.

Tạ Trọng Sơn mang theo một cây đao dài, dưới ánh đèn lưỡi đao trượt ra vài phần tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

Sau khi xác nhận người nữ tử trước mắt đúng là Tạ Quỳnh mà hắn đang tìm kiếm, liền lao đến túm eo nàng rồi nhảy lên bất chấp sự phản kháng của nàng.

Hắn bay từ ngõ hẻm ra đến con đường rộng bên cạnh, rồi lại tiếp tục chạy nhanh, bỏ lại đám người ồn ào trong căn nhà nhỏ phía sau.

Chạy được mấy khắc thì tìm thấy một con phố yên tĩnh, hắn đặt Tạ Quỳnh xuống.

Tạ Trọng Sơn đã quen với việc chạy nhanh như vậy, nhưng Tạ Quỳnh thì lại không thể chịu được va chạm, vừa tiếp đất đã dựa vào người Tạ Trọng Sơn mà ngồi xuống, cứ luôn thở hổn hển.

Tạ Trọng Sơn cúi đầu: “Nàng mất tích ba ngày. Hai ngày trước Tạ Gia đã chuyển ra khỏi Vạn Thành. Một ngày trước Hoàng Thượng ra chiếu lệnh, lão gia thông đồng với giặc phản quốc, nhưng niệm tình Tạ Gia là công thần triều đình, nên chỉ đày già trẻ cả nhà ra biên ải mà thôi”

“Ngươi vừa nói gì? Nhị thúc của ta sao có thể phản quốc? Lưu đày? Sao hoàng thượng lại dám động vào Tạ gia?”

Tạ Quỳnh chống đỡ hai đầu gối, cũng không quan tâm bức tường bẩn thỉu phía sau, dựa vào đó mà ngẩng đầu lên hỏi Tạ Trọng Sơn.

Vạn Thành Tạ thị.

Gia tộc lớn như Tạ Gia đã ở Vạn Thành từ lúc triều đại trước còn chưa tồn tại, lại chưa kể vị Hoàng thượng nhỏ này mới lên ngôi được ba năm, ngay cả phụ hoàng của hắn còn phải tỏ ra kính nể trước gia chủ của Tạ gia.

Động vào Tạ Gia, chính là động vào vô số những gia tộc trăm năm khác của Vạn Thành. Ai đã cho người đó can đảm như vậy?

“Lão gia sống chết không rõ. Nhà lớn Tạ Gia cũng đã bị cấm vệ quân kê biên tài sản, người hầu trong nhà đều bị đuổi đi.”

Tạ Trọng Sơn đem hết tất cả những gì hắn biết một năm một mười nói hết ra.

Hắn không dám giấu nàng, nhưng cũng không dám nói cho nàng nghe hết toàn bộ.

Tình huống thật sự còn tồi tệ hơn nhiều, người của Tạ Gia toàn bộ đều chuyển đi khỏi Vạn Thành, chỉ còn hắn và Tạ Quỳnh là còn ở lại.

Nhị thúc của Tạ Quỳnh làm việc không biết khiêm tốn, vừa làm đã thất bại, cũng không biết có bao nhiêu người trong bóng tối luôn chừo đợi để giẫm đạp lên họ.

“Ta không tin, ngươi đưa ta về Tạ Gia, ta muốn chính mắt nhìn thấy...”

Tạ Quỳnh nhìn chằm chằm vào Tạ Trọng Sơn, ở trước mặt hắn cố giữ thể diện và niềm kiêu hãnh của thiên kim Tạ Gia.

Nàng muốn khóc, nhưng không thể khóc trước mặt Tạ Trọng Sơn.

“Trở về cũng được.... Nàng vừa mới nói bọn họ ức hϊếp nàng?”

Tạ Trọng Sơn lùi về sau một bước, nhìn thẳng vào Tạ Quỳnh.

Trong thành giờ này đã cấm đi lại nên hắn mới chọn con hẻm tối này. May là Tạ Trọng Sơn có thị lực tốt, cho dù là Tạ Quỳnh đang ngồi xổm, hắn cũng có thể nhìn ra được quần áo trên người Tạ Quỳnh có gì đó không đúng.

“Ngươi nhìn cái gì đó?”

Cái liếc mắt của tạ Trọng Sơn làm cho Tạ Quỳnh cảm thấy khó chịu, ngọn lửa tức giận trong lòng không có chỗ phát tác đều quăng về phía hắn.

“Còn nhìn nữa ta liền móc mắt của ngươi! Mau, mang ta trở về nhà lớn Tạ Gia”