Chương 11

Thái tử cũng không giận, hắn phất tay xoay người rời đi.

Căn phòng náo nhiệt trước đó bỗng chốc trở nên vắng vẻ trở lại.

Nhưng bên trong tủ quần áo vẫn không có tiếng động gì.

Ta hoài nghi đi đến mở cửa tủ ra, thì lại nhìn thấy Kỷ Tuyết Vi đang cuộn mình bên trong, cơ thể run rẩy từng cơn.

“Ngươi khóc à…?”

Kỷ Tuyết Vi đột ngột ngẩng đầu lên:

“Ngươi mới khóc đó!”

Nàng ta muốn đi đứng dậy đi ra khỏi tủ quần áo, nhưng vì đã ngồi quá lâu hai chân mềm nhũn, bước ra ngã ngồi dưới đất.

Ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng ta, chỉ thở dài một hơi.

“Lần này ngươi biết Thái tử cũng không phải người tốt rồi nhỉ? Vị trí Thái tử phi đó, ngươi còn muốn không?”

Kỷ Tuyết Vi cắn môi, từ dưới đất bò dậy.

“Thái độ của ngươi là sao? Ngươi đang thương hại ta à? Ngươi dựa vào cái gì mà nghênh ngang nói lời này với ta?”

“Ta đường đường là đích nữ Kỷ gia, cả đời này cũng không để cho ngươi đè đầu!”

“Sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi khom lưng khuỵu gối cung kính dưới ta như ngày trước!”

Nàng ta nói ra ba câu này, sau đó quẹt nước mắt chạy đi.

Ta khẽ lắc đầu, đi tới sắp xếp lại những bài vị trong tủ cho gọn gàng.

Tổ sư gia, đêm nay chúng ta trải qua cảnh tượng thật náo nhiệt.

Ngày hôm sau, ta tiến cung chờ lệnh, nhưng không dẫn theo vị hoàng tử nào đi cả, chỉ dẫn theo một nhóm những lão già thực dụng xuất phát.

Lúc đi đến Vĩnh Châu, cách thời gian trong quẻ bói mà ta nói chỉ còn lại bảy ngày.

Ngày đầu tiên đến nơi, ta dẫn theo chuyên gia đi thăm dò và khảo sát địa thế.

Tốn ba ngày mới tìm được một số nơi được coi là an toàn nhất nếu như xảy ra động đất.

Ngày thứ tư, các huyện ở Vĩnh Châu đều bắt đầu dán bảng vàng thông báo động đất, cùng với các phương án để phòng tránh.

Ta biên soạn những điều cần chú ý thành một bài vè có thể truyền miệng, sau đó tiêu tiền tìm một vài đứa trẻ, bảo chúng truyền ra ngoài.

Cuối cùng sẽ do huyện nha tổ chức tập hợp người, xây dựng một vài lều trại ở những nơi rộng lớn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy cũng đã đến ngày cuối cùng trong lời tiên đoán.

Ngày hôm đó ánh nắng đẹp trời, gió nhẹ lay đưa, hoàn toàn không có một dấu hiệu nào cho thấy thiên tai sẽ đến.

“Vất vả suốt mấy ngày nay, nếu như không có gì xảy ra, vậy sẽ trở thành trò cười mất thôi!”

“Người ta là Thiên mệnh Hoàng nữ biết được số trời, bọn ta sao dám cười.”

“Ồ, ta nào có ý đó, chẳng qua ta cảm thấy mọi người phải chạy xa thế kia, còn vất vả lâu như vậy…”

“Được rồi, đừng nói nữa, không có gì xảy ra thì quá tốt rồi!”