Chương 7

Nàng ta đương nhiên hiểu biết về tình hình của Vĩnh Châu nhiều hơn.

Nàng bằng lòng nói tin tức chi tiết cho ta biết, đương nhiên không còn gì tốt bằng.

Ta cho Thanh Thủy lui ra ngoài, đóng kín cửa phòng lại.

Kỷ Tuyết Vi không đơn giản chỉ đến làm một người tốt bụng như vậy.

Trong lúc nói chuyện, khi nàng ta nói ra một thông tin có ích, kèm theo đó là mười câu khoe khoang Thái tử thái tử tốt với nàng ta thế nào.

Đợi đến khi nàng ta nói xong, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Ta cất quyển sổ ghi chép những tin tức nàng ta đã cung cấp vào trong tay nải, chuyến đi đến Vĩnh Châu lần này, ta dần thấy tự tin hơn một chút.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt ta hòa hoãn đi nhiều.

Tình tỷ muội giả tạo kia giờ phút này chân thật hơn một vài phần.

Nhưng nói được một lúc, nàng ta lại dời chủ đề, bắt đầu nói sang chuyện làm Thái tử phi.

Một lát sau, ta không nhịn được nữa, bèn rót tách trà đưa đến trước mặt nàng ta.

“Muội muội, uống trà thấm giọng.”

Kỷ Tuyết Vi nhận lấy chén trà, lúc bưng đến miệng chợt dừng lại.

“Ngươi có lòng tốt vậy sao? Trong trà có hạ độc không đó?”

Một câu nói đã kéo lại ký ức của hai chúng ta nhớ về khay rượu độc ở kiếp trước.

Bầu không khí bất chợt trầm xuống.

Kỷ Tuyết Vi đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy ngẩng đầu lên:

“Muội muội chớ hiểu lầm, ta nhắc nhở ngươi nhưng cũng vì chính bản thân ta, vì Kỷ gia.”

Tình tỷ muội giả tạo này, quan hệ xưng hô cũng hỗn loạn theo.

Đúng là cố chấp không đổi, ai cũng muốn làm tỷ tỷ.

Ta không lên tiếng, chỉ đứng dậy muốn tiễn Kỷ Tuyết Vi về.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Ta và Kỷ Tuyết Vi đều khựng lại.

Ta lên tiếng hỏi:

“Là ai?”

“Là ta.”

Thái tử không nói thẳng mình là ai, nhưng từ giọng nói đã có thể nghe ra là hắn.

“Nếu như Hoàng nữ chưa ngủ, không biết có thể nói chuyện một lát hay không?”

Ta nhìn về phía Kỷ Tuyết Vi, sắc mặt nàng ta nhăn nhó, cắn răng quan sát khắp căn phòng, sau đó chui vào trong tủ quần áo.

Ta: “…”

Ta hắng giọng nói:

“Thái tử điện hạ, mời vào.”