Chương 8

Vì để tránh cho Thái tử nói ra những lời khác thường, ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

“Không biết điện hạ đêm khuya tới chơi là có việc gì muốn nói?”

Ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, Thái tử điềm nhiên nói:

“Mối quan hệ giữa Hoàng nữ và Kỷ Tuyết Vi không hề tốt đẹp giống như lời đồn, đúng không?”

Mí mắt ta khẽ giật, chuyện này Thái tử có thể nhìn thấu nhưng không nói thẳng ra.

Lúc này hắn lại nhắc đến, e rằng câu tiếp theo cũng chẳng phải lời tốt lành gì!

Đúng như dự đoán, hắn nói tiếp:

“Chuyến đi Vĩnh Châu lần này, ta nguyện đi theo trợ giúp Hoàng nữ một tay.”

Hừ, nói thì dễ nghe, chẳng phải muốn giành công trạng hay sao, đầu điên là giành chút chiến tích ở trước mặt Thánh thượng, sau đó đi lôi kéo lòng dân.

Nhìn thấy vẻ mặt ta hờ hững, Thái tử nói tiếp:

“Cô biết rõ Hoàng nữ hận Kỷ Tuyết Vi, nhưng ở Kỷ gia không tiện ra tay với nàng ta.”

“Nếu ở phủ Thái tử, Hoàng nữ muốn trút giận như thế nào, cũng không ai dám có ý kiến.”

“Đến lúc đó Kỷ Tuyết Vi tùy ý Hoàng nữ xử lý…”

“Bộp!”

Tiếng chén trà rơi xuống đất, cắt ngang lời nói của Thái tử.

Ánh mắt ta tối sầm lại:

“Thái tử không sợ ta và Kỷ Tuyết Vi thân thiết với nhau, nghe thấy mấy lời này sẽ tức giận trong lòng sao?”

Trên hàng lông mày chợt nhíu lại tỏ ra không vui, nhưng ngay sau đó hắn lại nở nụ cười nói:

“Chỉ nói đùa một chút mà thôi, thái độ của Cô đối với Tuyết Vi đương nhiên cũng giống như Hoàng nữ đối với nàng ta vậy.”

Lời này rõ ràng còn có hàm ý khác.

Nếu ta thân thiết với Kỷ Tuyết Vi, hắn cũng sẽ thân thiết với nàng ta.

Nếu ta chán ghét Kỷ Tuyết Vi, hắn cũng có thể ra tay thay ta.

Ta hít sâu một hơi, cố đè lửa giận trong lòng xuống.

Tình cảm giữa ta và Kỷ Tuyết Vi đúng là rất giả tạo.

Nhưng cái cách Thái tử đem nữ nhân ra làm hàng hóa để trao đổi khiến ta rất tức giận!

Ta bất giác cảm giác cảm thấy vui mừng, may mà ở kiếp trước ta ch/ế/t ngay đêm thành hôn.

May mà mọi thứ bắt đầu lại lần nữa, để ta đi trên một con đường mới.

Còn Kỷ Tuyết Vi…

Ta đưa mắt nhìn về phía tủ nơi nàng ta đang nấp, không có một chút động tĩnh nào.

Cũng không biết một người kiêu ngạo như nàng ta nghe thấy thì sẽ có biểu cảm gì nữa.

Kiếp trước, cả một đời nàng ta đều muốn được làm Thái tử phi, lúc này e rằng không chịu nổi đả kích này.

Ta thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thái tử lần nữa.

“Điện hạ hài hước thật, chuyện Vĩnh Châu ta nhất định sẽ thương lượng với Thánh thượng.”

“Hôm nay đã muộn rồi…”