Chương 1

Trong mơ mơ màng màng, Chu Thuần bị một trận âm thanh huyên náo đánh thức.

Mí mắt chớp động, hắn cố gắng mở ra hai mắt, chuyển đầu nhìn về phía âm thanh vang lên.

Chỉ thấy cách mấy mét trên một bãi đá gập ghềnh, hai đầu sói hoang màu nâu xanh đang vùi đầu gặm ăn một bộ thi thể con người ở chổ đó.

Âm thanh mà hắn nghe được, chính là tiếng sói hoang đang nhắm nuốt phát ra.

Một màn tàn khốc này đều dừng lại ở trong mắt hắn, da đầu hắn lập tức tê dại hẳn lên, vội vàng nhắm lại hai mắt.

Ai ngờ khi hai mắt nhắm lại, một cổ trí nhớ cực lớn không thuộc về hắn hiện lên trong đầu, trong nháy mắt để tinh thần hắn chấn động, nhịn không được mở mắt ra một lần nữa.

Xuyên qua!

Hắn vậy mà xuyên qua một cái thế giới tiên hiệp!

Chu Thuần không có cách nào hoài nghi tính chân thực của những kí ức này, bởi vì bất luận là bây giờ hay cổ thi thể người đang bị sói hoang ăn, nhìn từ quần áo đang mặc hay trên thi thể đang bị sói hoang gặm ăn trên đất thì đều là cùng một loại trang phục thời cổ đại, đây đều là chứng cứ chứng minh hắn đã xuyên qua dị giới.

Nếu đã đến lúc này mà còn đi cân nhắc lý do hắn chỉ vì ngủ một giấc mà đã xuyên qua đây thì đã không còn ý nghĩa gì cả.

Việc cấp bách nhất bây giờ là làm như thế nào để đảm bảo bản thân sống sót ở trong cái thế giới này.

Từ trong trí nhớ nguyên chủ đến xem, đây chính là một thế giới tu tiên có tiên pháp thần thông, chủ nhân của cỗ thân thể này cũng là một vị tu tiên giả.

Nghĩ tới đây, Chu Thuần tìm kiếm tin tức hữu ít ở trong một đống kí ức khổng lồ. Rất nhanh, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng vì đã tìm được cách xua đuổi hai đầu sói hoang đi.

Chỉ thấy hắn cật lực đưa tay sờ về phía trong ngực, sau đó từ bên trong túi áo lục lọi lấy ra một bao giấy dầu.

"Súc sinh, nhìn nơi này!". Chu Thuần từ trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong nháy mắt làm hai đầu sói hoang kinh sợ lông toàn thân đều dựng đứng cả lên, vội vàng dừng lại động tác ăn uống quay đầu nhìn về phía hắn bên này.

Sau khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất nguyên bản đã mất đi sự sống nay lại đang phẩn nộ trừng mắt nhìn chúng, trong mắt hai đầu sói hoang cũng hiện lên tia hoảng sợ.

Nhưng là rất nhanh bọn chúng liền phát hiện, người ngồi trên đất tựa hồ là đang phô trương thanh thế, liền đứng lên cũng không có cách nào làm được.

Thấy vậy làm chúng trong nháy mắt chợt lóe lên tia thô bạo, lúc này bọn chúng lại chia nhau ra hướng hai bên Chu Thuần nhào tới.

Nhưng thời điểm hai đầu sói hoang chuẩn bị nhào vào cắn cổ Chu Thuần, Chu Thuần lại dùng sức giơ lên cánh tay đem bao giấy dầu vẫy ra.

Chỉ thoáng một cái, một đoàn bột phấn màu vàng nâu mang theo mùi hôi thối gây mũi theo lực đạo mà bị tung ra, trong nháy mắt đem nữa người Chu Thuần đều dính đầy bột thuốc.

Mà sau khi hai đầu sói đang đánh tới ngửi được mùi hôi thối gây mũi kia, lại giống như là đang bị sét đánh toàn thân đều chấn động, sau đó tứ chi như nhũn ra, bọn chúng nức nở một tiếng liền vội vàng xoay người chạy đi, nhanh như một làn khói chạy khỏi khe núi này.

Cứ như vậy,Chu Thuần liền dựa vào nguyên thân lưu lại một bao phấn đuổi thú, thành công đuổi đi hai đầu thú hoang giải trừ nguy hiểm.

Cái này khiến hắn đối với bản lĩnh của những người tu tiên trong trí nhớ kia càng thêm tin tưởng không thể nghi ngờ.

Sau nữa ngày nghĩ ngơi, thân thể Chu Thuần dần dần lấy lại được chút sức lực, cố gắng leo tới dòng suối bên cạnh uống no một bụng nước, cũng làm rõ một bộ phận tin tức trong ký ức mà nguyên chủ để lại, cũng rõ ràng tại sao chính mình lại xuất hiện ở đây.

Nguyên chủ cũng gọi là Chu Thuần là một đệ tử tu tiên ở một môn phái tên Tam Tuyệt Môn.

Môn phái Tam Tuyệt Môn này cũng rất là kỳ lạ, nó mặt ngoài là một môn phái, cũng sẽ đối với bên ngoài chiêu thu những người phàm có tư chất linh căn làm đệ tử.

Nhưng chân chính nắm giữ quyền lực ở Tam Tuyệt Môn là do ba gia tộc Lý, Chu, Vưu nắm trong tay.

Tam Tuyệt Môn có cái tên gọi này cũng bởi vì là do tổ tiên ba nhà liên thủ sáng tạo thành.

***