Chương 4

Tĩnh quốc, Vân Châu, Thương Vân thành, Vọng Giang lâu.

Thương Vân thành là một tòa thành dành cho người phàm sinh sống nằm ở phí nam Vân Châu Tĩnh quốc.

Bên bờ sông Thương Vân thành lập một bến tàu vận chuyển đường thủy, nhân khẩu đông đảo phát đạt.

Vọng Giang lâu là một quán rượu cao nhất trong nội thành Thương Vân, trên dưới có 5 tầng, ngồi ở tầng cao nhất hướng cửa sổ nhìn xuống có thể thu hết toàn cảnhThuongw Vân thành vào mắt.

Sau khi Chu Thuần rời đi rừng núi kia không bao lâu liền nội thành Thương Vân này, hơn một tháng này hắn đều ở lại đây.

Mà địa phương hắn tới nhiều nhất chính là Vọng Giang lâu này.

Tu giả không ở cùng người phàm, cứ việc nhân khẩu ở Thương Vân thành có hơn mười mấy vạn, nhưng là theo như nữa tháng nay Chu Thuần quan sát được, căn bản không có nhìn thấy mấy người tu giả.

Dù cho có đôi khi nhìn thấy thân ảnh của tu giả cũng là vì thời điểm đôi phương đi ngang qua, ghé lại chỗ này tạm nghỉ thôi, căn bản không có ý nghĩ lưu lại chổ này lâu dài.

Cho nên Chu Thuần đợi ở chỗ này, khẳng định là phi thường an toàn.

Nhưng là Thương Vân thành là thành thị dành cho người phàm sinh sống nhân khí hỗn tạp, linh khí thiếu hụt, căn bản không phải là chỗ tốt để tu luyện.

Dù là Chu Thuần có lọ đá tồn tại, có thể không sợ sát khí ăn mòn cũng không có khả năng tu luyện lâu dài ở nơi này.

Trên thực tế, một tháng này hắn ở lại đây hơn phân nưac nguyên nhân vì an dưỡng thân thể, còn có tiêu hóa và chỉnh lý ký ức mà nguyên chủ để lại.

Bây giờ đã hơn một tháng trôi qua, hắn đã không sai biệt lắm tiêu hóa và chỉnh lý xong toàn bộ ký ức 21 năm này của nguyên chủ.

Đối với việc sau này hắn ở tu tiên giới làm như thế náoinh sống, Chu Thuần cũng có ý nghĩ đại khái.

Nếu ta đã tới thế giới này vậy ta sẽ chinh phục nó.

Đó là ý nghĩ hoang tưởng của thiếu niên chưa trải sự đời.

Nhưng là đã đi tới tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé này, bản thân lại vừa lúc là một tu tiên giả, Chu Thuần nhất định phải mở mang thật tốt kiến thức của thế giới này một chút.

Nếu như có thể làm được, hắn càng muốn biết nhiều hơn, càng muốn nhìn nhiều hơn, trên thế giới này là có hay không có tiên nhân, có người có thể trường sinh bất lão hay không.

Mà muốn làm được nhũng thứ này, lẻ loi một mình làm tán tu là không thể nghi ngờ rằng phi thường khó khăn.

Cho nên sau vài ngày suy nghĩ, Chu Thuần vẫn là quyết định dựa theo ý nghĩ của nguyên chủ, tiến về nội cảnh Hắc Thổ Lĩnh ở Lam Châu Tĩnh quốc, trở lại ôm ấp Tam Tuyệt Môn.

Chỉ là từ thành Thương Vân hướng Hắc Thổ Lĩnh ở Lam Châu, dướng xá xa ngàn dậm, còn có trên dường đi chưa chắc đã thái bình.

Chu Thuần còn phải suy nghĩ một chút xem nên dùng loại phương thức nào chạy tới.

Sau hai ngày, mấy chiếc thuyền hàng bến tàu Thương Vân thành láy ra tiến về Ngọc Lam thành ở Lam Châu, chậm rãi đi ngược dòng nước rời khỏi Thương Vân thành.

Mà trên đầu chiếc thuyền lớn có một hàng người đang đứng, Chu Thuần mặc áo trắng tay cầm kiếm đứng trên khoang thuyền tà áo bay bồng bềnh trong gió, hai tay vòng quang trước ngực quang sắc cảnh sắc hai bên bờ sông.

" Chu thiếu hiệp, bây giờ ven dường mặc dù đại thể vẫn còn tính là an toàn, nhưng cũng không chừng sẽ có thủy tặc đối đội thuyền sinh ra ác ý".

Nếu là gặp gỡ chuyện như thế, mong là thiếu hệp có thể rút kiếm tương trợ, sau đó đội thuyền cũng sẽ có dâng lên thù lao xứng đáng".

Đứng sau lưng Chu Thuần là một nam tử đầu trọc lưng đeo dao gâm dáng người thấp bé, trên mặt hiện lên dáng vẻ kính sợ nhìn hắn thấp giọng chuyển đạt thỉnh cầu của chủ nhân đội thuyền.

" Chu mỗ đã biết". Chu Thuần cũng không quay đầu lại, chỉ đơn giản trả lời lại một tiếng.

Nam tử đầu trọc nghe được câu trả lời này cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hướng hắn chắp tay sau đó liền xoay người về phục mệnh.