Chương 6

Sau khi mấy tên hải tặc này ngàn ơn vạn tạ rời đi, thì hộ vệ và người trên thuyền hàng đang chấn kinh cũng dần dần lấy lại được thanh tỉnh. Sau đó mới đồng loạt nhìn về phía Chu Thuần bên này.

Rất nhanh sau đó, một vị thương nhân họ Ngô cũng là chủ nhân của đội thuyền này dẫn theo tên nam nhân đầu trọc đi đến trước mặt Chu Thuần khách khí nói: "Không biết tiên nhân ở đây nên có nhiều chỗ không thể tiếp đón chu toàn được, còn mong tiên nhân đại lượng mà thứ lỗi."

Tên thương nhân bụng phệ họ Ngô này vừa thấy được Chu Thuần liền vội vàng khom người thi lễ, cũng đối với sự tình lúc nãy cảm tạ không ngớt.

"Ông chủ Ngô khách sáo quá rồi, đoạn đường này Chu mỗ cũng là được thương đội chiếu cố mới có thể an tâm tu hành, bây gời mới bất quá là hơi ra tý sức để báo đấp lại mà thôi." Chu Thuần nhẹ nhành khoát tay chặn lại, ra hiệu rằng bản thân cũng không có để ý tới.

Sau đó hắn lại ngước nhìn ông chủ Ngô, trong mắt lóe lên dị sắc, bổng nhiên nói; "Ông chủ Ngô, trước kia ông còn gặp nhũng tu tiên giả khác sao? Ta nhìn ông chủ Ngô đối với tu tiên giả tựa hồ cũng không kính sợ như những người bình thường khác!"

Hắn nói ra lời này liền trực tiếp chỉ ra hư tình giả ý trong miệng ông chủ Ngô, nhất thời làm ông ta hoảng hốt vội vàng kêu lên: "Không không không, tiên nhân thứ lỗi, tiểu nhân đối với tiên nhân tuyệt đối không có nữa điểm bất kính!"

Nói xong còn tưởng hướng Chu Thuần quỳ xuống.

Chu Thuần thấy vậy không khỏi lắc đầu nói: "ông chủ Ngô không cần phải như thế. Chu mỗ cũng chỉ là thuận miệng nói một chút thôi. Nếu đã không muốn trả lời thì chi bằng không cần trả lời vậy!"

Ông chủ Ngô nào dám coi lời nói của hắn là thật, đang vội xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên cái trán, rồi sau đó vội vàng cung kính đáp: "Không dám lừa gạt tiên nhân, tiểu nhân vào nam ra bắc, đích thật là đã được chứng kiến mấy vị tiên nhân. Cũng đã từng gặp qua các tiên nhân thi triển pháp thuật."

Chu Thuần nghe vậy mắt lập tức sáng lên, không khỏi hỏi: "A! Vậy là ngươi biết phụ cận có phường thị nào có tu tiên giả tụ tập sao?"

Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, kỳ thật cũng không trông cậy vào tên họ Chu này trả lời .dù sao phường thị chỉ có tu tiên giả biết cùng có thể đi vào, phàm nhân như ông ta làm sao có thể biết tới.

Không ngờ tên họ Chu này sau khi nghe hắn hỏi lại hơi chần chờ, liền thấp giọng trả lời: "Tiểu nhân trong một lần tình cờ đã nghe nói qua một tin tức, nói là bên trong Lam Châu Vân Lam Sơn thường xuyên có thể trông thấy bóng dáng tiên nhân, có lẽ nơi đó là phường thị mà tiên nhân muốn tìm."

"Vân Lam Sơn? Cách chỗ này rất xa sao?" Chu Thuần mắt sáng ngời nhìn về phía ông chủ Ngô.

"Cũng không xa, sau khi lên mặt đắt thì đi về hướng đông bắc hơn 200 dặm (1 dặm =500m) liền có thể đến." Ông chủ Ngô ở trong lòng tính một chút liền nói ra đáp án.

"Hơn 200 dặm xác thực không xa." Chu Thuần khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp hướng về phía ông chủ Ngô nói: "Đa tạ ông chủ Ngô, có tin tức này thì Chu mỗ liền không cùng ông chủ Nô đồng hành nữa. Chúng ta sau này còn gặp lại, tạm biệt."

Nói xong cũng không dợi ông chủ Ngô trả lời, liền trực tiếp bắm niệm pháp quyết thi triển ra một cái pháp thuật nhất giai trung phẩm "Ngự Phong Thuật". Sau đó áo bay bồng bềnh cưỡi gió mà đi, chân không đạp nước một cái liền bay vùn vụt hơn mười mấy trượng (1 trượng = 4m) trên mặt nước rồi rơi trên bờ sông.

Tiếp đến lại dùng sức điểm một chút trên bãi cỏ ở bờ sông, thân thể lại lần nữa bay lên không trung vọt ra vài chục trượng tiến vào trong rừng cây. Rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người trên thuyền.

"Cưỡi gió mà đi, một bước mười trượng. Quả nhiên là thủ đoạn của tiên nhân mà!" Trên thuyền hàng, ông chủ Ngô đầy mắt đều là hâm mộ mà nhìn theo thân ảnh Chu Thần đã biết mất ở nơi xa lập tức biểu lộ cảm xúc.