Chương 7: Nhân Tuyển Tốt Nhất

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, tiểu nam hài vẻ mặt lạnh nhạt đặt tay lên trên la bàn.

Ngay sau đó, Tống Trường Sinh còn đang thất thần tức khắc bị một màn quang mang lóa mắt hấp dẫn.

Chỉ thấy trên trắc linh trụ, bộc phát ra thanh sắc quang mang mãnh liệt, Tống Lộ Đỉnh kinh hô: “Năm tấc phong linh căn!”

Đôi mắt Tống Trường Sinh đột nhiên trừng lớn, vậy mà là dị linh căn, trăm năm khó gặp dị linh căn!

“Thật tốt quá, trời phù hộ Tống thị ta! Có người này, gia tộc nhất định có thể tái hiện huy hoàng 400 năm trước thời kỳ Thái Nhất lão tổ.” Tống Lộ Đỉnh kích động lệ nóng doanh tròng, thiếu chút nữa thất thố.

Tống Trường Sinh minh bạch vì sao hắn kích động như vậy, Tống thị lão tổ Tống Thái Nhất năm đó chính là phong linh căn, một tay khoái kiếm xuất thần nhập hóa, được người đời gọi “Thanh Phong thượng nhân”, từng lấy tu vi Tử Phủ trung kỳ chiến tam giai hậu kỳ đại yêu, danh chấn Đại Tề 19 châu.

Sau khi lão nhân gia tọa hóa, đem tâm đắc của suốt đời của mình ghi lại, chính là để cho gia tộc tiếp tục bồi dưỡng cao thủ kiếm đạo.

Chỉ tiếc, hậu nhân không biết cố gắng, mấy trăm năm qua người tu luyện khoái kiếm nhiều không kể, nhưng không có một ai có thể lĩnh hội được tinh túy.

Mà tiểu nam hài này khiến cho Tống Lộ Đỉnh thấy được hy vọng.

Tư chất dị linh căn, thực sự là một hạt giống Tử Phủ, nếu kiếm đạo của hắn có thành tựu, như vậy hắn sẽ là Thanh Phong thượng nhân Tống Thái Nhất thứ hai!

“Hảo hài tử, ngươi tên là gì.” Tống Lộ Đỉnh ngồi xổm xuống, từ ái nhìn nam hài trước mắt, giống như đang nhìn một kiện côi bảo chưa xuất thế.

“Tống Hình.” Thái độ nam hài có chút lạnh nhạt, không có bất luận cảm xúc dao động gì.

“Hảo hảo hảo, ngươi qua bên kia chờ đi.” Khuôn mặt Tống Lộ Đỉnh cười đầy nếp nhăn, thanh âm nói chuyện cố tình đè thấp, sợ dọa đến hắn.

Tống Hình đi vào bên cạnh Tống Trường Sinh, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Tư chất của ta thật sự tốt sao?”

Tống Trường Sinh cười gật gật đầu nói: “Nhân tuyển tốt nhất.”

“Vâng.” Tống Hình bình tĩnh gật đầu, hài tử khác khi biết mình có linh căn đều hưng phấn không thôi.

Chỉ có hắn, giống như cái gì cũng đều thờ ơ, từ khi vào cửa đến giờ, Tống Trường Sinh không phát hiện được bất kỳ cảm xúc dao động nào trên người hắn.

Điều này không khỏi làm Tống Trường Sinh có chút lo lắng, thái độ như vậy, đối với gia tộc không hẳn là chuyện tốt……

Theo lý mà nói, gặp được nhân tài như vậy, lập tức thông báo, sau đó chờ tu sĩ Trúc Cơ gia tộc tự mình tiến đến tiếp nhận.

Nhưng Tống Lộ Đỉnh làm người chung quy có chút tư tâm.

Hắn tuy rằng phi thường kích động, nhưng không đánh mất lý trí, lúc này, ngoài trừ ba người bọn họ không có bất kỳ người nào biết, Tống Hình tuyệt đối an toàn.

Nếu hiện tại ngưng hẳn thăng tiên đại hội, ngược lại sẽ khiến cho các thế lực khác thám thính được, khi đó khác nào lạy ông tôi ở bụi này, không bằng coi như cái gì cũng chưa phát sinh, chờ đại hội kết thúc lại bí mật bẩm báo.

Giai đoạn hiện tại, điều duy nhất cần chú ý chính là bảo mật, không biết có bao nhiêu người còn đang nhìn bọn hắn chằm chằm.

Công tác bảo mật làm càng tốt, Tống Hình liền càng an toàn, chỉ có an toàn, hắn mới có không gian để trưởng thành.

Thiên tài yêu cầu thời gian để trưởng thành, thiên tài chưa trưởng thành chính là thịt nát ven đường, là bạch cốt trong quan.

Tống Trường Sinh cùng Tống Lộ Đỉnh hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, cứ theo lẽ thường cử hành đại hội, mãi cho đến khi trắc linh xong bốn tòa thành trì, bọn họ mới mang hài tử có linh căn tới thủ phủ.

Sau khi tới, Tống Trường Sinh liền mang theo Tống Hình đi tới trình bày sự việc với mẫu thân……

“Cái gì, năm tấc phong linh căn!” Biểu tình Hạ Vận Tuyết cùng Tống Lộ Đỉnh lúc ấy cũng không sai biệt, vẻ mặt khϊếp sợ trong lòng lại mừng rỡ.

“Nương, việc này rất trọng đại, có phải nên bẩm báo gia tộc hay không, thỉnh một vị trưởng lão tiến đến tự mình hộ tống?”

Hạ Vận Tuyết hơi nhíu mày, lắc lắc đầu nói: “Không ổn, thăng tiên đại hội chẳng những là việc trọng đại của gia tộc, còn là việc trọng đại của toàn bộ Linh Châu, trong ngoài không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của chúng ta.

Nếu tùy tiện sử dụng phi kiếm truyền âm, chỉ sợ nửa đường bị chặn lại, đến lúc đó chúng ta sẽ phiền toái lớn.”

“Vậy bây giờ phải làm thế nào, nếu theo chúng ta cùng đi hơn 400 dặm, sợ rằng sẽ xảy ra sự cố.”

Thời điểm bọn họ tới cưỡi diều, nửa canh giờ liền đến, nhưng khi trở về lại khác, nhiều hơn mười mấy người, sức chứa của con diều không đủ, chỉ có thể đi bộ.

“Như vậy đi, thời điểm các người rời đi, nương mang theo Tống Hình đi trước một bước, đem hắn bí mật đưa về gia tộc.”

“Thế nhưng người trấn thủ thành trì, tự ý rời vị trí, vạn nhất……” Tống Trường Sinh còn không nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Không sao, dùng tốc độ của ta, cho dù không ngự kiếm, vừa đi vừa về bất quá cũng chỉ hơn một canh giờ, thời gian ngắn như vậy hẳn là không có việc gì.” Hạ Vận Tuyết dự liệu nói.

“Vậy được, ta liền đi thông báo tộc thúc, nhanh chóng xuất phát, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

Tống Trường Sinh đi vào trong đại sảnh, phát hiện Tống Lộ Tử đến sau trên mặt cũng mang theo vẻ tươi cười, đang cùng Tống Lộ Đỉnh nói cái gì.

“Tộc thúc, bên kia ngài cũng có thu hoạch chứ.” Tống Trường Sinh cười ha hả hỏi.

Tâm tình Tống Lộ Tử rất tốt nói: “Không tồi, chúng ta bên này phát hiện một hài tử Thổ Kim song linh căn, tư chất trung thượng.”

Tống Trường Sinh cùng Tống Lộ Đỉnh liếc nhìn nhau một cái âm thầm cười, nếu là trước kia, tư chất song linh căn đúng là thu hoạch không tồi.

Đáng tiếc, lần này có Tống Hình, song linh căn so sảnh ảm đạm không ít, đương nhiên, chuyện này càng ít người biết càng tốt, thời điểm này không phải lúc nói cho hắn.

“Hiền chất, ngũ trưởng lão nói như thế nào?” Tống Lộ Đỉnh đưa mắt ra hiệu hỏi.

“Ngũ trưởng lão nói tốt nhất nhanh chóng khởi hành, tránh đêm dài lắm mộng, ta đã cầm tới ngọc giản cầu viện, nếu có việc nàng sẽ đến chi viện chúng ta.” Tống Trường Sinh chớp chớp mắt nói.

“Một khi đã như vậy, hiền đệ, chúng ta liền nghe lời ngũ trưởng lão, khởi hành sớm một chút.” Tống Lộ Đỉnh nhìn thấy Tống Hình không cùng đi ra, tức khắc đã hiểu.

Tống Lộ Tử tâm tình lúc này rất tốt, căn bản không chú ý tới hai người thậm thụt giao lưu, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Sau nửa canh giờ, năm người khi tới dẫn theo mười bốn người có linh căn trở về. Cùng lúc đó, Hạ Vận Tuyết cũng mang theo Tống Hình bí mật ra khỏi thành.

Trên đường, Tống Trường Cửu hơi có chút tiếc nuối nói: “Vốn cho rằng sẽ có rất nhiều người, kết quả lại chỉ có mấy người như vậy.”

“Vậy là không tồi rồi, nhân số tuy ít, nhưng chất lượng cao.” Tống Trường Sinh hơi mỉm cười nói.

Có dị linh căn, những cái khác không quan trọng.

Tống Trường Cửu còn tưởng rằng hắn đang nói tới song linh căn, lẩm bẩm nói: “Ta còn tưởng rằng sẽ có Thiên linh căn, thật vất vả được ra ngoài một lần.”

“Ngươi nha, qua hai năm nữa là ngươi cũng được ra ngoài thôi.” Tống Lộ Đỉnh vuốt chòm râu cười tủm tỉm nói.

Tống Trường Cửu gãi đầu, cười hắc hắc, không nhiều lời nữa.

Thời điểm ở trên núi lúc nào cũng mong được xuống núi, nhưng chỉ có xuống núi rồi mới biết quãng thời gian trên núi kia là khó có được cỡ nào……

Mấy người dùng linh lực đem bọn nhỏ bảo vệ, một bên nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây, một bên nói chuyện phiếm.

Ai ngờ, nguy hiểm đang lặng yên tới gần……

Từ thời khắc bọn họ khởi hành cũng đã bị một đám người theo dõi!

“Lão đại, ta đã quan sát kỹ, chỉ có năm người, hai tên trung kỳ, hai tên hậu kỳ, một tên đại viên mãn, còn có mười bốn oa tử.”

Một tên áo choàng đen cả người tỏa ra khí tức dơ bẩn hướng một người đeo mặt nạ sắt la sát cung kính bẩm báo.

Người đeo mặt nạ hài lòng gật đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Chỉ cần đoạt lấy một đám này, nhiệm vụ chấp sự đại nhân giao cho chúng ta liền tính là hoàn thành.”

“Lão đại, bọn họ chính là người của Tống thị, chúng ta thực sự phải ra tay với bọn họ sao?” Một người áo đen có chút do dự.

Tống thị tuy rằng nghèo túng, nhưng ở Linh Châu này cũng không dễ chọc, có thể nghiền chết bọn họ dễ như trở bàn tay.

Người đeo mặt nạ không vui nói: “Hừ, ngươi đã quên chúng hiệu lực cho ai? Tống thị tính cái chó má gì, đi lên chờ mệnh lệnh của ta, ai dám phản kháng gϊếŧ không tha!”

“Rõ!”

……