Chương 20: Anh ơi, hôm nay người ta mặc váy đó!

Buổi sáng khi Tần Bảo Trân tỉnh lại, mở mắt ra phát ngốc một hồi, đợi đến khi cậu đứng dậy, nhận ra thân thể có gì đó không đúng.

Vừa đau vừa mỏi.

Cậu vén áo ngủ cúi đầu nhìn ngực mình, đỏ đỏ, núʍ ѵú sưng giống như hai quả chín chờ người đến hái.

“Shttt, đau” Cậu dùng tay chạm vào một chút, đau đến run rẩy, đến cả âʍ ɦộ bên dưới cũng có cảm giác như vậy.

Lỗ của mình sao lại sưng như vậy?

Cậu tối qua có đem mình chơi đến điên cuồng vậy à?

Lúc Tần Bảo Trân đánh răng, phát hiện môi mình hình như cũng có chút sưng,

Cậu rửa mặt đi ra Phương Đình đã làm xong bữa sáng của hai người, cậu rất thích ăn trứng lòng đào hắn làm, vừa đẹp mắt vừa ngon

“Phương Đình, cậu hôm qua có bị muỗi đốt không?”

“Ừm” Phương Đình gật đầu, rót một ly sữa đẩy qua cho cậu, “cậu cũng bị cắn à? Trong phòng tôi có thuốc mỡ, lát nữa có muốn tôi bôi giúp cậu không?”

“Thấy quỷ, con côn trùng chết tiệt sao mới sáng sớm đã xuất hiện rồi.” Tần Bảo Trân sờ sờ môi sưng của mình than phiền.

Thưởng thức bữa sáng xong cậu còn cầm thuốc mỡ của Phương Đình bôi cho mình một chút, lành lạnh, cũng coi như là giảm bớt cảm giác sưng đau.

Ngay lúc cậu đang mặc áo nịt ngực, Phương Đình đột nhiên đẩy cửa đi vào.

“Cậu làm gì vậy, không biết gõ cửa à?”

Tần Bảo Trân mắt nhanh tay lẽ mặc áo hoodie vào.

“Giục cậu bao nhiêu lần rồi, sắp muộn học rồi.” Phương Đình giơ giơ đồng hồ trên tay, tầm nhìn hình như có chút tò mò mà rơi trên ngực cậu

Tần Bảo Trân mất tự nhiên kéo kéo áo, cũng không biết vữa này có nhìn thấy bộ ngực của mình hay không.

“Đi thôi.” Phương Đình không nhìn nữa, đi trước rồi.

Hắn đi vào quá đột ngột, Tần Bảo Trân không kịp bôi thuốc cho mình, đi được hai bước, liền cảm thấy quần vài chà xát qua nữ huyệt có cảm giác lạ lùng.

Cậu dừng lại, không dám để lộ ra,

Đến lớp học như thường ngày, Trần cẩu và bạn học cùng lớp đã sớm chiếm chỗ ngồi cho cậu, vừa lau bàn cho cậu vừa ghi chép bài, ân cần đến quá mức.

Tần Bảo Trân bị sởn tóc gáy: “Cậu có gì cứ trực tiếp nói thẳng.”

Trần cẩu hắng giọng nói: “Vậy tôi nói thẳng nha, cuối tuần đi chụp ngoại cảnh với tôi, cậu làm người mẫu cho tôi.”

Trần cẩu học nhϊếp ảnh, vốn dĩ đã hẹn xong với một em gái khóa dưới cuối tuần đi chụp ngoại cảnh, ai mà biết được em gái tạm thời thả thính hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không tìm thấy người được chọn, trong đầu xoẹt qua Tần Bảo Trân.

Hắn là một trong số ít người biết Tần Bảo Trân là một tên giấu đồ nữ chứ.

Tần Bảo Trân há há miệng, còn chưa nói được lời nào liền bị một tiếng “Ba” của Trương cẩu chặn đứng.

“Tần Bảo Trân: “Ơi”

Chuyện giữa đám con trai không có gì mà một tiếng ba không giải quyết được.

Cuối tuần, Tần Bảo Trân chụp ngoại cảnh với Trần cẩu xong còn đòi hắn một bữa, chọn một nhà hàng không tồi, bọn họ chụp là chủ đề mùa xuân để Tần Bảo Trân mặc một bộ áo khoác không mỏng không dày, sau khi xong việc đều nóng chết cậu, vừa ngồi xuống liền gỡ tóc giả xuống dùng khăn giấy lau mồ hôi.

Không có tóc dài che chắn, gương mặt nam tính góc cạnh đều hiện ra, gương mặt lại rất xinh đẹp, có kiểu xinh đẹp nữ tính, phục vụ gọi món cho bọn họ nhất thời không biết là xưng hô với cậu là “Cô” hay là “Anh”

Trần cẩu: “Ngực cậu dùng cái gì độn vậy, đủ chân thật luôn.”

Tần Bảo Trân trợn mắt với hắn, độn cái mông, đó là của chính cậu đó.

Sau khi gọi món xong, cậu gặp dưa muối ăn, cúi đầu phát hiện hai chân mình vừa thon vừa dài, mẹ nó thật sự rất đẹp, lại mang tất chân lụa màu trắng, vải dệt nửa trong suốt lộ ra màu thịt nhàn nhạt, còn có chút hồng, khiến người nhìn vào liền rất muốn liếʍ.

Cậu ma xui quỷ khiến mà chụp một tấm gửi cho Phương Đình.

Caramel Tô Tô: “Anh ơi, hôm nay người ta mặc cái này đó”

Đến đi đến đi, lại đắm chìm vào đôi chân xinh đẹp của cậu lần nữa đi.

Phương Đình luôn trả lời tin nhắn cậu rất nhanh, có lẽ là hắn vẫn luôn quan tâm đến động thái của “Caramel Tô Tô” thân yêu của hắn.

Phương Đình: “Ở Túy Kinh Hương?”

Tần Bảo Trân kinh ngạc, mẹ nó, hắn làm sao biết được.”

Cậu kiểm tra lại hình trong lòng nghĩ mình có phải là chụp trúng logo của bộ dụng cụ ăn uống gửi đi không, Trần cẩu dùng chân đá đá cậu dưới bàn: “Bé cưng, bé cưng, anh trai cậu sao cũng ăn cơm ở đây vậy.