Chương 7 Không quay về thì ngủ lại, anh đây không chê đâu!

Tần Bảo Trân tìm một góc rồi chụp một bức ảnh vừa ngây thơ vừa quyến rũ, ưng ý rồi mới gửi qua cho Phương Đình.

"Anh à, người ta thật sự là Tô Tô mà."

Cậu tìm thêm được một bức ảnh chụp ngày trước rồi cùng lúc gửi qua.

So sánh hai bức ảnh, từ bầu ngực cho đến vị trí của nốt ruồi son giống nhau như đúc. Chỉ là ảnh cũ có phần hơi mờ, còn ảnh sau thì nét đến từng lỗ chân lông.

Cậu cầm điện thoại đợi nửa ngày, mới nhận được một câu nhẹ nhàng bâng quơ.

Phương Đình : "Cô em đây đã cho bao nhiêu người xem cặp “nai tơ” này rồi?"

Phương Đình: "Chat cùng ai trên mạng cũng đều dâʍ đãиɠ thế này sao?"

Mẹ nhà nó, không phải chính hắn muốn xem sao, bây giờ ngực cũng đem cho hắn xem rồi, như thế nào lại dám mở miệng nói cậu dâʍ đãиɠ chứ.

Tần Bảo Trân thiếu chút nữa tức đến hộc máu, không thể nhịn được nữa đem Phương Đình lập tức xóa.

Cậu đang đấm đá vào không khí để chút giận. thì mẹ cậu đột nhiên đẩy cửa vào:

“Gọi ăn cơm mấy lần rồi, con….. Tần Bảo Trân, sao lại mặc mấy cái đồ của phụ nữ nữa rồi.”

Hồi còn học cấp 3, cậu vì mặc quần áo phụ nữ mà bị tung lên mạng, hiện tại mẹ thấy cậu còn dám mặc mấy cái đồ này, liền dùng muôi múc cơm vụt cho một trận, đến nỗi đi xuống ăn cơm mà mông vẫn còn đau.

"Hai ngày nữa sẽ khai giảng, trước tiên đem hành lý đóng gói cẩn thận trước. Anh Phương Đình lái xe sẽ chở con đến trường."

“Con không!” Tần Bảo Trân không tình nguyện“Con sẽ tự đi xe”

Ai ngờ mẹ lại nhìn cậu một cái rồi nhàn nhạt nói:

"Học kỳ này mẹ đã đưa tiền sinh hoạt của con cho anh cầm hộ rồi. Nếu con hiện tại còn tiền, có thể tự mình bắt xe đi."

Tần Bảo Trân trừng lớn mắt không thể tin được: "Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với con như thế này!"

"Mẹ đã nói với anh rồi, đồ ăn thức uống muốn gì thì nói một câu anh Phương Đình sẽ mua cho con, còn tiền một xu mẹ cũng không đưa, cho con đỡ phải bị lừa, để xem về sau con còn dám yêu đương vớ vẩn qua mạng nữa không.”

"..."

Tần Bảo Trân ủy khuất, cậu cũng có muốn để bị lừa như vậy đâu…

Nhưng đáng tiếc, mẹ cậu là nóc nhà, tài chính dù lớn nhỏ đều nắm trong tay, mặc cho Tần Bảo Trân ôm tay ba xin xỏ, ba cậu cũng chỉ có thể hơi hơi run mà móc ví, trong đó còn đúng 22,7 tệ.

Tần Bảo Trân chớp chớp mắt đáng thương. Ba cậu cũng chớp mắt lại:

“Con trai, ba chỉ còn có vậy thôi.”

Tần Bảo Trân lại một lần nữa đến phòng Phương Đình đòi tiên, nhưng vẫn như cũ, hắn ta chỉ cho cậu vay 20 tệ, cộng với tiền ba cho nữa tổng là 42,7 tê, còn không đủ mua nửa cái vé xe.

“Dựa vào cái gì dựa vào cái gì, sao tôi không thể lấy lại tiền của mình chứ…."

Cậu nằm ăn vạ trong phòng Phương Đình la lối khóc lóc. Phương Đình đang gấp quần áo thì bị cậu đến làm loạn, ngồi hẳn vào trong vali không cho hắn thu dọn hành lý, rồi nằm lăn lộn trên mặt đất cho quần áo rối tung hết cả lên.

"Đưa tiền cho tôi, đưa tiền cho tôi, anh trai à, đem tiền của tôi trả lại cho tôi đi mà!"

Cuối cùng khi Phương Đình leo lên giường đi ngủ, cậu vẫn không chịu rời đi.

“11 giờ rồi, còn không quay về ngủ?” Phương Đình vừa kéo chăn vừa liếc cậu một cái

Hắn không mang mắt kính, ngũ quan thoạt nhìn trông ôn hòa hơn nhiều. Tần Bảo Trân náo loạn hồi lâu hắn cũng không thèm tức giận, trước sau đều một vẻ ôn nhu vui vẻ mà xem cậu.

Tần Bảo Trân chiếm giường, khoanh tay ngồi giữa nệm:

"Cậu không đưa tôi tiền, tôi sẽ không đi."

Nói xong, lại trộm nâng mí mắt nhin lén phản ứng của Phương Đình, kết quả hắn vẫn phớt lờ, nằm quay lưng về phía cậu, kéo chăn lên đắp chuẩn bị ngủ.

Biết rằng la lối khóc lóc không có tác dụng, Tần Bảo Trân lại bò tới nằm đè lên người hắn, ghé sát bên tai làm nũng:

"Anh ơi, cho em chút tiền được không ạ? Skin game đang giảm giá đó… "

Hơi thở nóng rực của cậu khiến vành tai Phương Đình run lên vì ngứa ngáy, Tần Bảo Trân tò mò duỗi tay nhéo một chút, ai ngờ giây tiếp theo đã bị kéo mạnh sang, Phương Đình lật người lại ôm lấy cậu.

Sức nóng từ hơi thở của Phương Đình phả vào mặt, Tần Bảo Trân cảm giác trên người bị đàn hương (một loại gỗ quý có mùi thơm) vây quanh, cảm giác kỳ quái cứ dâng lên trong lòng, cậu chịu không nổi mấy hành động thân mật như vậy:

“Cậu….Cậu làm gì đấy?”

Phương Đình bắt lấy bàn tay đang vung vẩy lung tung đặt lên trước ngực, hơi hơi nhắm mắt lại:

“Nếu không quay về thì cứ ở lại ngủ cùng tôi, anh đây không chê đâu.”

“Buông ra!” Tần Bảo Trân tay chân đều đạp loạn lên.

“Tôi ghét cậu! Ai u ai u…… Đừng véo eo tôi nữa……”

Hai người đùa giỡn, tứ chi đều giao triền ở bên nhau, Phương Đình tay dài chân dài đem cậu bọc lại, mặt dán mặt cùng cậu chơi đùa. Vài lần thấy đôi môi Tần Bảo Trân mềm mịn ướŧ áŧ, hắn còn cố tình xẹt mặt qua.