Chương 5: (5) Tiểu thiếu gia mắc chứng tự bế

Hắn liếc cô ta bằng ánh mắt âm trầm của mình không nói gì, hắn chả quan tâm cô ta có nói thật hay không vì đằng nào hắn cũng tự tìm ra thôi, nay chỉ là như vậy nhưng sau này lỡ bé cưng xảy ra chuyện gì thật thì sao, lúc đó nếu hắn đến không kịp thì sao cậu sẽ phải chịu những gì mấy tên đó có làm gì cậu không?

Đang suy nghĩ miên man thì xe xũng đã tới không cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Tần Tuấn bế cậu 1 đường ôm đi ra chỗ xe sau đó đóng cửa không lâu sau chiếc xe lăn bánh biến mất dần.

Nữ 9 bây giờ không giấu đi vẻ chán ghét nhìn 2 người thân mật như vậy mà Ả thấy ghê tởm làm sao 2 thằng đàn ông mà lại ôm ôm ấp ấp hôn hít nữa chứ, vị trí đó phải là của Ả mới đúng, 1 tên đồng tính bệnh hoạn thần kinh có vấn đề mắc chứng tự kỷ gặp chút chuyện đã sợ tới mức này thật là yếu đuối. Sớm muộn gì Ả cũng cướp Tần Tuấn từ tay cậu mà thôi, chỉ là 1 sớm 1 chiều. Sau đó cô ta rời đi bước đầu của kế hoạch đã thành công giờ bước sang giai đoạn thứ hai.

Trên xe cậu vẫn giả bộ như mình rơi vào tâm thái hoảng sợ các giây thần kinh đều căng chặt run lên không ngừng hoảng sợ.

"Đừng..... Đừng đánh...mà...tôi..." khóe mắt không ngừng rơi lệ 2 người không biết làm gì hơn Bạch Thời Phong ôm cậu vào lòng trấn an Tần Tuấn bên cạnh thì nắm tay cậu xoa xoa an ủi để cậu bớt căng thẳng. Sau 1 hồi cậu cũng bắt đầu dần có vẻ thấm mệt nên cậu ngủ luôn trong lòng Sở Trạch.

Nhìn cậu như vậy 2 người đau lòng không chịu được, bảo bối của bọn hắn thế mà lại dám động vào, đợi chiếc xe trở về biệt thự ôm cậu vào nhà lo liệu xong xuôi, Bạch Thời Phong lấy điện thoại gọi người đi điều tra rất nhanh đã biết đám người đó là người của Mục Khánh 1 thiếu gia nhà giàu ăn chơi có tiếng, đàn em lúc điều tra thì còn biết Vân Nhạc Kỳ nói muốn gã giúp mình 1 chuyện, Mục Khánh bị những lời ngon ngọt của Ả thuyết phục cũng không từ chối đưa 1 ít người cho cô ta muốn làm gì cũng được. Ai ngờ cô ta bảo bọn họ tới chặn đường của Bạch Thừa Ân....

Tuần Tuấn và Bạch Thời Phong không khỏi tức giận dám động vào bảo bối của bọn hắn thì đừng mong sống yên ổn.

Bất chợt cậu giật mình tỉnh dậy, nỗi sợ hãi trong lòng khiến cậu không khỏi run rẩy Tần Tuấn vội ôm cậu vào lòng.

"Không sao Ân Ân mọi chuyện đã ổn rồi, không sao nữa, ngoan không sợ."

"Sợ... Đáng sợ lắm...Hức"

"Không sao, không sao..." Hắn vỗ lưng trấn an.

Được an ủi cậu dần bình tĩnh lại nhưng vẫn ôm chặt hắn, nhìn thiếu niên xinh đẹp vô cùng ỷ lại vào mình hắn cảm giác vô cùng thỏa mãn. Sau 1 hồi thì bế cậu xuống ăn tối, Bạch Thời Phong đang nấu ăn trong bếp, thấy cậu xuống liền bê đồ ăn ra bàn, 2 người bọn hắn không hỏi chuyện xảy ra trưa nay vì không muốn cậu phải sợ hãi hay căng thẳng khi nghĩ tới nó, còn việc của Vân Nhạc Kỳ hắn sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Bạch Thừa Ân nhìn 2 nam nhân hận không thể đánh chết nữ 9 ngay tại chỗ thì trào phúng: Trứng mà muốn chọi với đá sao? Xin mời nhưng chỉ có cô là người bị thương mà thôi!

Ngày hôm sau khi tới trường cô ta còn giả vờ ân cần tới hỏi han cậu có sao không nhưng chỉ được vài phút đã bị nam chính đuổi đi rồi Ả cũng chỉ đành hậm hục bỏ đi thôi.

Tối cậu được 1 người bạn trong lớp mời tới 1 bữa tiệc sinh nhật, thấy cũng đang chán tính toán 1 chút làm bộ do dự rồi đồng ý, 2 nam nhân kia hôm nay có vẻ đang bận gì đó cậu cũng không nói làm gì cho mệt đợi tới tối lên xe rồi đi thôi.

Ở bữa tiệc cậu bị không ít người chuốc say ít nhiều vì hâm mộ vì đố kỵ, trước đó có dặn 225 giảm 30℅ tác dụng của rượu nên cậu vờ say nhưng thực chất cũng khá là tỉnh táo chưa tới mức ngất. Cậu sau đó uống quá say, thần trí không rõ.

Lúc này bên ngoài Cố Từ lại không đúng lúc đi nhầm vào, ánh mắt vừa lúc nhìn trúng Bạch Thừa Ân một cái, thiếu niên bởi vì say rượu mà đôi mắt xinh đẹp ngập nước trong vắt, hai má trắng nõn nổi lên hai rặng mây đỏ, ánh mắt nhìn người đều khiến người ta mềm lòng, hận không thể yêu thương cậu mạnh bạo.

Cậu vừa hay liếc nhìn sang anh ta người này là hội trưởng hội học sinh trường cậu, vẻ ngoài không tồi, bộ dáng mỉm cười của y khiến người ta rất có hảo cảm. Đường nét ngũ quan Cố Từ ôn hòa, cho người ta cảm giác giống như 1 thiếu gia ôn nhuận. Bề ngoài không tồi, năng lực không tồi, tính cách cũng không tồi…

Y vốn đến đây với bạn, trong phòng ban nãy có uống một chút rượu, có điểm không thoải mái, liền ra khỏi phòng rửa mặt, thời điểm quay lại không nhìn rõ số phòng, nên đi nhầm chỗ.

Hơi thở Cố Từ hơi ngưng lại.

Có lẽ bởi vì uống chút rượu, ý nghĩ sai lệch không khống chế được dâng lên đi đến chỗ cậu: “Thừa Ân?”

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Từ không nói lời nào, yên tĩnh nhìn y như một bé mèo con ngoan ngoãn.

Cố Từ chần chờ một lúc không thấy cậu trả lời, lại gọi thêm một lần: “Thừa Ân?”

Lúc này Bạch Thừa Ân mới nhỏ giọng mơ màng đáp lại: “Hả?”

Cố Từ nói: “Em uống say?”

Bạch Thừa Ân: “Say? Ừm... Chắc vậy rồi...” Say bà nội anh bình thường thôi lâng lâng tí Hà.

Cố Từ nhìn xung quanh một chút, lại nhìn về phía Bạch Thừa Ân, tựa hồ hạ xuống quyết định, cúi xuống dìu cậu lên người mình: “Em uống say, anh đưa em về nhà.”

Y là hội trưởng hội học sinh, đa phần đều biết y, cũng không ngăn cản mà ngồi với nhau uống tiếp. Cậu mềm nhũn dựa vào y, sắc mặt hồng nhạt, sắc môi tươi nhuận không kém.

Vừa đúng lúc chuẩn bị ra cửa thì "Rầm" 1 tiếng cánh của bị đá ra khiến không ít nguời giật thóp mình theo sau là Tần Tuấn, 2 người chỉ mới đi ra ngoài xã giao giải quyết 1 số chuyện về thì chẳng thấy cậu đâu mở định vị thì hiện ở đây vội lái xe tới vừa lúc thấy cảnh Cố Từ ôm Bạch Thừa Ân ra cửa.

(Đừng hỏi tại sao đó là combo của người muốn kiểm soát giống như Bạch Thời Phong đó rất dễ hiểu.)

Cố Từ sợ hết hồn, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, con ngươi thâm thúy đen như mực của Bạch Thời Phong nhanh chóng xẹt qua tia sáng âm lãnh sắc bén muốn gϊếŧ người tới nơi, Cố Từ dưới ánh mắt của hắn, thân thể không nhịn được run lên một cái, tay ôm Bạch Thừa Ân cũng lỏng ra vài phần.

Cậu mông lung nhìn ra cửa thấy 2 người tới, cậu đẩy Cố Từ ra, lảo đảo đi vài bước đến trước mặt Bạch Thời Phong: "Anh...Anh trai..."

Cậu ngẩng đầu lên, hơi nước trong trẻo trong đôi mắt sáng long lanh nhìn hướng Bạch Thời Phong, Tần Tuấn nhanh chân đi tới ôm cậu. 2 người từ biệt mọi người bên trong phòng rồi ôm cậu ra xe, suốt dọc đường đi cậu ngoan ngoãn một câu cũng không nói để Tần Tuấn ôm cậu.

Không nghĩ tới cậu sau khi say lại là loại bộ dạng này, Tần Tuấn khàn khàn kêu: “Ân Ân?”

"Ưʍ... Hửm?"

"Bọn anh là ai??"

Bạch Thừa Ân ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng cặp mắt long lanh ánh nước sâu đó rướn người hôn một cái lên môi hắn: "Ờm... Ừ.. A Tuấn và Anh trai nha~"

"Bụp" 1 tiếng sau câu nói của cậu cả 2 người như lâm vào trạng Thái chết đứng hô hấp dường như trở nên càng gấp gáp hơi thở hỗn loạn. Bọn họ thật sự không nhịn nổi nữa mất, Bạch Thời Phong đạp mạnh chân ga lao về nhà.

Bọn hắn khát vọng thiếu niên quá lâu…

Từng phút từng giây, thân thể đều đang kêu gào muốn có được cậu muốn chiếm tất cả mọi nơi trên cơ thể cậu.

Suy nghĩ:

Bạch Thừa Ân thích thú: "Nhìn bọn hắn như vậy thật thú vị làm sao."

ʕ ﹷ ᴥ ﹷʔ

2 nam nhân: "Không nhịn được nữa rồi!" ("-"*)♪

Đôi lời của tác giả: Chap mới lên sàn rồi đây nóng hổi vừa thổi vừa xem. ♡´・ᴗ・`♡