Chương 17: Sống sót

editor: snowie

Đợi đến lúc tiểu Nhuận Nương mồ hôi đầy đầu ôm gốc cây hoa mai trở về, khi chỉ còn cách nhà bất quá hơn mười bước, chờ đợi nàng là chính là cảnh tượng mà kiếp này nàng không bao giờ muốn nhớ tới, nhưng rồi lại không thể quên nổi.

Ngôi nhà nơi nàng lớn lên từ nhỏ đang bị ngọn lửa hừng hực vây quanh, vô số đầu lửa vươn ra bên ngoài tường viện để thị uy làm càn, khói đen khổng lồ cuồn cuộn phóng về phía chân trời, lầu các đã sớm sụp đổ, những cây du già trong viện bất lực mặc ngọn lửa xâu xé.

Tiếng la hét đều là của những người đến dập lửa, không có người kêu cứu, cũng không thấy có người được nâng ra.

"Phụ thân — ! Mẫu thân —! Đại ca —! Trưởng tỷ — !"

Nàng há to miệng nhưng không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể ở trong lòng khóc kêu, những giọt nước mắt lớn tích tụ trào ra khỏi hốc mắt, người qua đường thấy thế, chỉ cho rằng đây là tiểu cô nương bị một màn hoả hoạn doạ ngốc.

Gốc hoa mai tuột khỏi tay nàng, vỡ tan tành thành nhiều mảnh trên mặt đất, trước khi rơi xuống đất còn đập vào chân nàng, như thể muốn dùng trận đau đớn xuyên tim này thức tỉnh tiểu Nhuận Nương khỏi sự khϊếp sợ và bi thương đến tột cùng.

Bản năng của hậu nhân Vệ gia nói cho nàng biết: Chạy mau!

Tiểu Nhuận Nương dùng sức khụt khịt cái mũi, cắn răng cố kìm tiếng khóc, nhặt chậu hoa bị vỡ lên, xoay người rời đi, khập khiễng bước từng bước một về hướng ngược lại.

Cách nhà không xa, có một cái tiểu viện mà phụ thân bí mật mua cho nàng, ngoại trừ cha con hai người bọn họ, không ai biết về sự tồn tại của nó.

Tiểu Nhuận Nương cũng không xác định lúc này tới đây có an toàn hay không, nhưng trước mắt nàng cũng chỉ có thể tới nơi này. Tuy rằng Điệp giả Vệ gia có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng nàng biết, ngay cả hang ổ đều đã bị diệt, lúc này nếu nàng liên lạc, rất có thể sẽ dẫn tới họa sát thân, nếu nàng chết, một thế hệ này của Vệ gia thật sự sẽ bị diệt vong.

Có một điều mà tiểu Nhuận Nương cho dù thế nào cũng không thể ngờ tới!

Quỷ Điệp Thư thế nhưng thực sự được giấu ở trong mật đạo của tiểu viện! Không chỉ có bộ sách mà trưởng huynh tham gia biên soạn, mà tất các phiên bản khác do các vị đương gia đời trước lưu lại cũng đều ở đây.

Nhìn mấy quyển sổ sách ghi chép, là kết tinh tâm huyết của các đại tiền bối Vệ gia hơn trăm năm, nhưng cũng có thể là ngòi nổ khiến Vệ gia đi tới hoạ diệt môn.

Tiểu Nhuận Nương ngồi xổm ngồi bên cạnh đống Quỷ Điệp Thư, nhìn đống đồ gia truyền, lại nhớ tới ngọn lửa đang cháy kia, nhớ tới phụ mẫu, huynh trưởng, còn có trưởng tỷ, nàng tháng sau phải thành thân, còn có thế thân xui xẻo kia nữa, cầm chỉ là mấy lượng bạc vụn thù lao, vậy mà từ thế thân liền biến thành kẻ chết thay.

Nỗi đau đè nén hồi lâu rốt cuộc cũng lấn át nàng, nàng bắt đầu gào khóc!

Nàng không dám về nhà xem, sợ thích khách kia tìm không thấy Quỷ Điệp Thư, vẫn chưa từ bỏ ý định mà ở đó ‘ôm cây đợi thỏ’.

Nàng cũng nghe mọi người trên đường đàm luận, nói gia nhân này không biết chọc phải thị phi gì, thế nhưng một nhà ba mươi bảy miệng ăn không còn một người sống, lúc chết vô cùng thảm. Gia chủ cùng trưởng công tử xương cốt toàn thân không một khối hoàn chỉnh, chủ mẫu bị chém thành hai đoạn, mặc dù thi thể của hai vị tiểu thư đã cháy rụi tới mức không thể nhận dạng nhưng thanh sắt cắm vào nơi riêng tư của họ vẫn còn đứng thẳng tắp.

Cả nhà đều đã chết, chỉ có tiểu Nhuận Nương còn sống, thế nhưng nàng lại không thể đi nhặt xác, không thể vì bọn họ đắp phần mộ, cũng không thể đến nhà đốt tiền giấy, thậm chí đến hỏi thăm cũng không dám.

Hết thảy đều là vì tính mạng, nàng phải sống, còn sống thì mới có thể lưu lại huyết mạch, còn sống mới có thể bảo hộ Quỷ Điệp Thư, còn sống mới có cơ hội tra ra kẻ đã hại chết một nhà nàng.

Trên thực tế, đến tột cùng là ai đã hạ độc thủ như vậy, trong lòng nàng đã có dự đoán.

Hắn là người đầu tiên nhìn thấu lớp ngụy trang của Vệ gia, người tìm tới tận cửa, muốn nói hắn không có hiềm nghi, quỷ mới tin.

Tiểu Nhuận Nương nhớ rõ, chính là một ngày trước khi xảy ra huyết án, một vị khách quý khí thế hung hăng tới trước cửa nhà.

"Bổn vương biết các ngươi là Điệp giả gia môn.”

Đây là câu đầu tiên hắn nói.

Vị khách mà đương gia đích thân tiếp tự xưng là Nhϊếp Chính Vương của Đông Yến, Lý Hữu.

Vệ trạch nằm ở trong lãnh thổ Đại Nhạc, mà khi ấy chưa đầy hai năm kể từ khi triều đại cũ chia thành Đại Nhạc và Đông Yến, mối quan hệ giữa hai nước vẫn còn căng thẳng. Hắn ta là một cái Nhϊếp Chính Vương công cao lấn chủ của Đông Yến, không chút tổn hao lông tóc mà nghênh ngang chạy tới Đại Nhạc, lại còn chuẩn xác tìm được Điệp giả gia môn ẩn giấu giữa phố phường, đủ để thấy thủ đoạn phi thường của hắn.

Vị Nhϊếp Chính Vương này cũng thật thẳng thắn và thành khẩn, trực tiếp bày tỏ ý đồ tới đây. Nguyên lai là bản đồ kho báu mà hoàng đế tiền triều giấu kín đã rơi vào tay hắn, hắn muốn sung đống bảo vật kia vào quốc khố, thế nhưng bản đồ kia lại là văn tự miêu tả, đống văn tự kia là mật văn, phiền toái nhất chính là mật văn này thế nhưng được luân phiên viết dựa theo nhiều phiên bản Quỷ Điệp Thư khác nhau, cho dù là đương gia đứng đầu Vệ gia nếu không đối chiếu Quỷ Điệp Thư nhiều thời kỳ với nhau cũng không thể giải mã được.

Lý Hữu trăm cay ngàn đắng mới tìm được hang ổ của Vệ gia, lại còn mặc kệ nguy hiểm lẻn vào Đại Nhạc.

Nhưng đương gia cự tuyệt hắn.

Không phải là sức cám dỗ của vạn kim thù lao không đủ, mà là điều kiện bổ sung không thể chấp nhận được: Giải mã bản đồ xong, Vệ gia sẽ quy phục Đông Yến, mọi hoạt động của Điệp giả từ nay về sau đều phục vụ cho Đông Yến.

Điều này hoàn toàn vi phạm nguyên tắc hành sự của Điệp giả Vệ gia.

Sau khi Lý Hữu rời đi, đương gia ngay sau đó triệu tập cả nhà trên dưới, đề nghị rút lui khỏi Đại Nhạc ngay đêm hôm đó, thân phận đã bại lộ, lại sợ Lý Hữu không ăn được liền đạp đổ, không nên ở lại nơi đây.

Lão phu nhân lại cho rằng không cần thiết, Vệ gia cần che giấu thân phận, Lý Hữu hắn cũng vậy, hơn nữa mai chính là sinh thần của đương gia, lúc này trốn đi cũng không phải là ý hay.

Đại công tử cũng cho rằng Lý Hữu mới là người cần phải rời khỏi Đại Nhạc, hắn đem thân phận Nhϊếp Chính Vương tiết lộ cho Vệ gia, so với việc hắn tìm ra hang ổ của Vệ gia còn đáng sợ hơn.

Kết quả của cuộc thương nghị chính là, đợi tiệc mừng thọ của đương gia xong, lập tức rút lui.

Mà cuối cùng, trừ bỏ tiểu Nhuận Nương, không ai trong số họ có thể rời khỏi nơi này, mãi mãi.

“Ta trốn ở tiểu viện một đoạn thời gian rất dài, ngay khi ta vừa mới cảm thấy an toàn một chút, thì lại có một đám người đuổi tận gϊếŧ tuyệt tới gϊếŧ hết bọn họ, trên người họ đều là phục sức của binh lính Đông Yến. Ta không còn cách nào khác đành mang theo Quỷ Điệp Thư trong mật đạo đào tẩu, lại tự tay châm lửa, thiêu tiểu viện đến sạch sẽ.”

Trà trước mặt Nhuận Nương đã lạnh thấu, nhưng lời nói vẫn chưa xong.

"Ta tới Điệp viên làm kỹ, không chỉ đơn thuần muốn bảo tồn tính mạng, mà đó là sự lựa chọn có suy nghĩ cặn kẽ. Một mặt, ai mà ngờ rằng Nhị tiểu thư của Vệ gia lại có thể bán đứng thân thể ở kỹ viện, mặt khác, Điệp viên này vốn là trạm trung chuyển của các Điệp giả qua đường. Chưởng sự đời trước của Điệp viên, ta phải gọi hắn là sư thúc, mặc dù khi ta đến viện hắn đã uống thuốc độc tự sát, đây là kết cục của rất nhiều Điệp giả. Chúng ta biết quá nhiều điều không nên biết, và một khi có bí mật cần phải giữ kín tuyệt đối, chỉ có một lựa chọn duy nhất là chết và nói bí mật đó cho Diêm Vương nghe.”

Nhuận Nương nâng chén uống trà, nói hồi lâu, thanh âm trở nên có chút khô khốc khàn khàn.

Phượng Nhi nuốt một ngụm nước miếng, hỏi tới vấn đề mà nàng chưa từng hỏi lại kể từ khi hiểu chuyện.

"Vậy làm sao con đến được đây vậy? Nương?”

Chiếc khăn trong tay cũng đúng lúc được khâu lại bằng mũi khâu cuối cùng.

Lời của tác giả: 【 spoiler 】Chương sau: Diễm điệp

[Nhuận Nương: Công tử công tử, thân thế Phượng Nhi của ta ngươi có muốn biết hay không!]