Chương 31: Không đành lòng

editor: snowie

Theo tiếng sáo, Phương Tấn đi tới ao cá chép phía sau hoa viên, công tử khoác trên mình y phục màu lam ngồi bên cạnh hồ, chờ hắn đã lâu.

Có lẽ do tiết trời oi ả, đàn cá chép trong ao lăn cái bụng trắng nõn trên mặt nước, há miệng hít khí, trong hồ nổi sóng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Phương Tấn, công tử buông sáo, quay lại nhìn về phía hắn.

Giờ Tý (23h đến 1h sáng), bên hồ, xung quanh đều im lặng, chỉ có một nam tử độc lập thanh tuấn đang đứng đó.

Phương Tấn từ trước đến nay luôn tự tin về vẻ ngoài lãng tử phong lưu của mình, chỉ có điều vào giờ phút này lại xấu hổ, đồng thời thở dài.

Một nam nhân tuyệt mỹ như vậy, khó trách ngay cả hoàng đế cũng từng thèm muốn dung sắc của hắn, tha cho hắn tội chết, song thay vì ở bên người hoảng đế, khối băng này thà chết còn hơn.

Trong hoạ có phúc, sau khi bị trục xuất khỏi hoàng cung, bị giáng làm nam quan suốt đời, tưởng chừng như giam cầm khuất nhục, kỳ thực đối với hắn mà nói lại là tự do lớn nhất.

Một đen một xanh, hai nam tử thân ngọc cao lớn chỉ lẳng lặng nhìn nhau.

Chính là công tử sớm cảm thấy không được tự nhiên, quay đầu đưa lưng về phía hắn có chút tức giận, “Ngươi nhìn đủ chưa!”

Phương Tấn khoanh tay hất hàm, tấm tắc nói, "Xem ra Ngọc Nhan Lộ của ta rất có tác dụng, ngươi nhìn qua vẫn là bộ dáng hai mươi mấy tuổi lúc chúng ta mới gặp.”

Công tử khinh thường, “Đừng tự khoe khoang nữa, ngươi cũng từng dùng, sao không thấy giống ta?”

Phương Tấn lắc đầu giải thích, “Ta chẳng phải quanh năm rong ruổi, ngựa xe xóc nảy, ăn ngủ màn trời chiếu đất sao, đâu giống như ngươi cả ngày đều dưỡng ở đây. Hơn nữa, phóng túng cũng có thể khiến con người ta già đi nhanh chóng, ai cũng biết Phương Tấn ta có thể bỏ rượu thịt, nhưng lại không thể sống thiếu nữ nhân. Ta thế nhưng nghe người ta nói, ngươi đã nhiều năm không được chạm vào tiểu nhân trong hoa viên.”

“Trong cung xảy ra chuyện gì?” Công tử không tiếp lời hắn, tự hỏi vấn đề của mình.

Thu hồi vẻ mặt ngỗ ngược của mình, Phương Tấn mượn ba phần thanh lãnh nói với công tử, “Dược tự tay ta phối đã được Hoàng thượng dùng qua, Hoàng hậu cũng dùng qua, một hai năm liền có thể thấy được kết quả."

Công tử cười lạnh một tiếng, "Tốt lắm, không cần quá nhanh, lóc da lóc thịt từng chút một mới thú vị.”

Trong giọng nói của Phương Tấn lại có một chút không cam lòng, "Là ngươi mềm lòng, nếu không phải do ngươi ngăn cản, ta đã sớm gϊếŧ chết bọn hắn cho sảng khoái mà không lưu lại dấu vết rồi.”

"Phượng Nhi thế nào?"

Không ngờ tới công tử lại đổi chủ đề nhanh như vậy, miệng hỏi lại là cô nương mà hắn vừa mới mây mưa, Phương Tấn nhất thời nghẹn lời, "Nàng . . . rất tốt, Điệp Viên của ngươi lại có thêm một bảo bối."

Công tử nâng bầu rượu bên người lên khẽ nhấm một ngụm, nói, “Tị Tử Hoàn (thuốc ngừa thai) dùng gần hết rồi, ngươi lại đưa tới một ít.”

Trong lòng Phương Tấn đùng đoàng, bản thân cũng là người khôn khéo, biết thiên hạ không có cô nương nào là ngủ miễn phí, mặc dù là Nhuận Nương tự mình tuyển hắn, cái khối băng này cũng muốn lột một tầng da hắn.

"Nói đi, lần này ngươi muốn bao nhiêu?” Tị Tử Hoàn là bí dược của Cửu Huyền đường, giá cả xa xỉ, Phương Tấn biết Băng cơ công tử dù nhìn qua một thân thịt luộc trắng nõn, nhưng kỳ thật mổ bụng ra tất cả đều là đen kịt, ngữ khí khi hỏi có chút không tự tin.

“Năm năm là được.”

"Năm năm! Ngươi cho rằng Tị Tử Hoàn của ta là cá chép đổ bể sao!” Năm năm nữa, hắn sau này sẽ không làm bất cứ việc gì nữa, chỉ chuyên tâm ở dược phòng thôi.

"Vậy ngươi cảm thấy Phượng Nhi của ta không đáng giá sao?"

Phương Tấn ngẩn ra, không phải là vì đau lòng phương thuốc ngừa thai độc nhất vô nhị của mình, mà là một câu “Phượng Nhi của ta” của công tử. Ngữ khí của khối băng kia có chút tức giận, lại lộ ra một chút kiêu ngạo, giống tiểu hài tử muốn khoe khoang món đồ chơi mới của mình, nhưng lại không muốn bởi vì quá phô trương mà bị cướp đi.

"Hiện tại tồn kho không nhiều như vậy, vừa đủ ba năm, phần hai năm còn lại sau này lại nói.”

Công tử lại hỏi, "Cho nàng uống chưa?"

Phương Tấn trả lời, "Không có."

"Vì sao?"

"Không đành lòng."

Trò chuyện xong, Phương Tấn trở lại Tây Mộng Lâu, ngọn nến đỏ đã cháy một nửa, Phượng Nhi trong chăn gấm đang ngủ say.

Thoát y phục lên giường, nhẹ tay ôm Phượng Nhi vào trong lòng, tối nay điên loan đảo phượng mấy phen, vật nhỏ thỏa mãn tiêu hao quá nhiều khí lực, lúc này đã ngủ rồi.

Một đôi cánh tay ngó sen mảnh khảnh trắng nõn vô thức vòng qua vai cổ Phương Tấn, dụi dụi đầu, liếʍ liếʍ miệng, lông mi khẽ run lên, Phương Tấn nhìn mà trong lòng mềm nhũn, không hiểu vì lý do gì mà cười một cái, rồi ôm lấy Phượng Nhi ngủ.

Trong phòng của Cẩm Quỳ, Cẩm Ca Nhi đặt món canh giải rượu nóng hầm hập lên bàn ăn, xoay người định đi, lại do dự một chút, nghiêng đầu lạnh lùng nói, “Phu nhân phạt ngươi đóng cửa ăn năn không được tiếp khách, ngươi nhân cơ hội này dưỡng thương thật tốt mới là đứng đắn, vậy mà ngươi lại không cam lòng, ngươi có nghĩ tới nếu lúc này thật sự giao cho ngươi nhiệm vụ, thân thể của ngươi còn có thể dùng được sao?"

Trước khi mở cửa rời đi hắn lưu lại một câu, “Tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên của chúng ta, chớ có bởi vì ghen ghét mà hủy hoại nó."

Nghe thấy tiếng đóng cửa rời đi của Cẩm Ca Nhi, Cẩm Quỳ siết chặt chén rượu, đột nhiên nâng tay lên ra sức ném về phía cửa.

"Vì cái gì!"

Nàng ta phẫn nộ rít gào.

"Vì cái gì lúc trước là Phương Tấn chọn ta đầu tiên, song sau đó lại sang tay cho kẻ khác!”

Đêm đầu tiên của Cẩm Quỳ, lúc bàn tay to lớn của Phương Tấn sờ nơi phía dưới, nàng ta không biết đã có bao nhiêu cao hứng.

Mọi người đều biết, thần y của Cửu Huyền đường, Phương Tấn, cực hảo nữ sắc, dung nhan tầm thường tuyệt đối không chạm, người không xuất sắc tuyệt đối không da^ʍ, tán tỉnh có cách, như thể hắn có khả năng thẩm định bảo vật, những hoa nương từng được hắn nghỉ qua đều có thể chiếm một vị trí trong viện tử.

Nhưng đêm đó, nàng ta vừa mới bị Phương Tấn xoa thành một bãi thủy, hắn lại hình như có việc gấp vội vàng rời đi, nàng ta đau khổ chờ hắn trở về, nhưng chờ lại là một cái khách thương ngoại tộc, thô bạo vô lễ, mùi cơ thể lại tanh nồng, nàng ta đã trải qua một đêm nghe không hiểu ngôn ngữ cùng với bị cắm đến thô bạo, hạ thân đau nhức một đêm.

Sau lại nghe nói Phương Tấn đêm đó đã ra khỏi thành, nhờ người trung gian đưa cho nàng ta một phương thuốc dưỡng âm, lúc gặp lại đã là lễ sơ lộng của Phượng Nhi.

"Vì cái gì mị dược mà Phương Tấn phối cho mỗi người lại khác nhau!”

Đúng vậy, không có hắn vạch trần, ai mà biết được hạ dược Phượng Nhi chính là Cẩm Quỳ nàng.

"Vì cái gì nói Phượng Nhi không bán đấu giá liền không bán đấu giá, còn chỉ định người mà ta cầu cũng không được kia!”

Cầm Quỳ vừa mới đập bể chén rượu trực tiếp cầm bầu rượu rót vào miệng, rượu kia ấm áp, nhưng không thể sưởi ấm được trái tim.

Cẩm Ca Nhi nói đúng, Cầm Quỳ chỉ là ghen ghét mà thôi, ghen tị vì nàng có mẫu thân yêu thương, ghen tị nàng có Cẩm Ca Nhi săn sóc, ghen tị ân khách đêm đầu tiên của nàng chính là Phương Tấn, ghen tị vì nàng có tất cả, thậm chí không cần phải cố gắng.

Cho dù nàng ta hôm nay có muốn đi xem Phượng Nhi không được bán đấu giá đến tột cùng sẽ bị bán như thế nào, đều bị Cẩm Ca Nhi kéo trở về, nhốt ở trong phòng canh chừng không cho ra ngoài.

Khi thân ảnh của Phương Tấn hướng về phía hỉ phòng dành cho nữ hài khai bao nơi nàng ta đã từng ngủ qua, qua khe cửa nàng ta vẫn nhìn thấy đến rõ ràng.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển của Phượng Nhi truyền đến từ trong căn phòng đó, Cẩm Quỳ rốt cuộc không kìm được mà khổ sở, đổ hết một bình rượu mạnh vào dạ dày.

Rượu mạnh nồng cay đến mức có cảm giác như một quả cầu lửa đang chạy khắp cơ thể, cắn xé tim phổi, giày xéo ruột gan, trong bụng đau đớn, toàn thân ngứa ngáy.

Cẩm Quỳ hiểu, tối nay uống rượu quá liều đã khiến cho ly cổ trong cơ thể bất mãn.