Chương 39: Không ngủ

editor: snowie

Thường Phong không lưu lại qua đêm, hắn biết so với có hắn ở bên làm bạn, Nhuận Nương càng muốn lẳng lặng một mình hơn.

Thủ phạm diệt môn không phải là Lý Hữu mà là một người khác, chân tướng của thảm án này từ có một chút manh mối, biến thành không có chút manh mối nào.

Cứ cho là chuyện diệt môn không liên quan gì đến Đông Yến, nàng cũng tin rằng Đông Yến cũng không liên quan gì đến việc nàng bị đuổi gϊếŧ sau đó, nếu không nàng đã không vi phạm nguyên tắc hành sự của Điệp giả Vệ gia, thường xuyên ở trong tối mà gây rối, điều này ở một mức độ nào đó đã ảnh hưởng đến hòa bình của Đông Yến.

Tỷ như để Trình Ngôn Huy phái người đến bán muối tư nhân giá rẻ ở Đông Yến, khiến cho doanh thu thuế ngành muối ngã chạm đáy; tỷ như khuyến khích các thương khách thu dụng bần dân trốn khỏi Đông Yến đến làm việc, vô hình ảnh hưởng đến danh tiếng vị đại quân chủ Đông Yến; còn cố ý để cho Thường Phong bị chặn đường cướp bóc, toàn đội chỉ còn lại một vài con dê bò, nhân cơ hội liền đẩy giá thị trường gia súc ở Đông Yến lên cao.

Những chuyện như vậy tưởng chừng như vô hại đối với một quốc gia, nhưng trên thực tế dân là nền tảng lập quốc, dân chi hỉ oán, tất cả đều ảnh hưởng đến sự an ổn của vị trí quân vương.

Nhuận Nương một mình trằn trọc mất ngủ, đèn phòng đối diện vẫn sáng, hai người trên giường cũng đã tỉnh.

Phu nhân ngồi dựa trên giường, vuốt ve người đang gối trên đùi, cảnh tượng này mấy năm đầu tiên khi hai người mới đến Điệp viên thường gặp, sau này tuổi tác lớn hơn, đã nhiều năm không thấy.

"Ngạo Băng hôm nay làm sao vậy?"

Thanh âm phu nhân mềm mại như dòng suối ấm áp, hỏi người đang đựa trong lòng mình.

Gối trên đùi đúng là công tử.

"Chẳng sao cả." Công tử nhẹ giọng đáp.

Cười nhạt một tiếng, phu nhân lại hỏi, "Ta mới không tin, trước đây mỗi khi ngươi gặp chuyện gì không giải quyết được, liền sẽ tới tìm ta như vậy. Hiện giờ đã nhiều năm trôi qua, ta và ngươi cũng đã già thêm không ít tuổi, ngươi đột nhiên bày ra bộ dáng này, lại nói không có chuyện gì, ta tin nổi sao?”

Công tử ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đoan trang nhã nhặn lịch sự của phu nhân một lúc, rồi gối đầu lên đùi nàng, trong miệng hình như có chút nghẹn ngào, "Ta chỉ là . . . có chút nhớ tỷ tỷ."

Nụ cười trên gượng mặt phu nhân trong nháy mắt biến mất, nhìn chằm chằm những ngọn nến đang nhảy múa rồi trầm ngâm, “Đúng vậy, sắp đến ngày giỗ của Ngạo Sương tỷ rồi.” Sau đó liền chuyển đề tài, vỗ vai công tử nói, “Ảnh Thất tới đưa tin, nói nhiệm vụ hôm nay của Phượng Nhi tuy rằng đã hoàn thành, nhưng quá trình có chút . . .”

"Đó là Thường Phong yêu cầu, cũng không phải Phượng Nhi không muốn làm."

Công tử vẫn gối đầu lên trên đùi không nhúc nhích, nhưng lời nói trong miếng lại có khí phách.

"Ngươi đối với Phượng Nhi thật sự thực khác biệt."

Từ ngày Phượng Nhi bắt đầu thụ huấn đó, phu nhân liền nhận thấy được sự biến hoá ở công tử, mọi thứ nàng biết được từ Ảnh Thất đều cho thấy công tử không chỉ là đơn thuần cường điệu bồi dưỡng nữ oa này. Về mặt ham muốn, công tử có thể cứng là do bản năng nguyên thủy hoặc do tác dụng của thuốc, còn tán tỉnh mang theo cảm tình, phu nhân chưa bao giờ thấy hắn như vậy.

Phu nhân đang chờ đợi công tử trả lời, công tử cho nàng một đáp án mang theo nỗi lòng bi thương.

"Nhìn Phượng Nhi sẽ làm Ngạo Băng nhớ tới ngoại sinh nữ (cháu gái ngoại) vừa mới sinh đã tạ thế. Nếu con bé còn sống, có thể lớn lên, hiện tại cũng sẽ tầm tuổi như Phượng Nhi, vô ưu vô lự, ngây thơ hồn nhiên. Tỷ tỷ cùng ta đã hứa sẽ cho con bé tất cả những gì có thể, con bé cũng sẽ có một thiếu niên tốt bụng như Cẩm Nhi khuynh tâm ái mộ . . ."

Công tử đứng dậy ôm lấy phu nhân, thân mình bắt đầu run rẩy, phu nhân vỗ lưng dỗ dành, giống như hơn mười năm trước, khi hắn vẫn còn là thiếu niên nhược liễu, khi hắn khóc nàng cứ như vậy dỗ dành hắn, người tỷ tỷ mà hắn nói đến, chính là làm như vậy.

"Chính là hết thảy đều không thể, tỷ tỷ không còn nữa, tỷ phu cũng không còn nữa, ngoại sinh nữ thậm chí còn chưa từng mở mắt nhìn ta cũng không còn . . .”

Buông phu nhân ra, công tử lau đi nước mắt trên mặt, lạnh lùng nhìn phu nhân, lời nói khẩn thiết.

"Bích Lam tỷ tỷ, ngươi hẳn nên biết lòng thù hận của ta cũng sâu thẳm như nỗi đau diệt môn của Nhuận Nương. Ngươi là một cái khuê tú danh môn thế nhưng kiếp này lại bị giam cầm trong kỹ viện, ngươi thật sự không hận sao?"

Bàn tay đang chuẩn bị lau nước mắt của phu nhân dừng lại giữa không trung.

"Yêu nhầm người không thể trách ngươi, nhưng về sau, xin đừng can thiệp vào chuyện của Ngạo Băng.”

Công tử xuống giường, vuốt phẳng xiêm y, lại biến thành bộ dạng băng lãnh thường ngày, trước khi đẩy cửa mà đi lưu lại một câu.

"Ngạo Băng coi ngươi như tỷ tỷ ruột thịt, từ lâu đã coi ngươi như người thân duy nhất trên thế gian.”

Phu nhân lâm vào trầm tư lẳng lặng dựa vào mép giường, không biết từ lúc nào Ảnh Thất đã không một tiếng động xuất hiện, yên lặng đứng lặng một lát, nói, "Chuyện phu nhân sai nô tài an bài người đánh tráo dược mà Phương Tấn đưa cho Hoàng thượng, xem ra việc này công tử đã biết."

Đợi một hồi lâu, Ảnh Thất không thấy phu nhân đáp lại, ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của phu nhân, hắn lại cuống quít cúi đầu, trong miệng liên tục nhận sai.

"Phu nhân, Ảnh Thất . . . Ảnh Thất sai rồi."

"Ngươi sai chỗ nào?"

"Để công tử biết được hành động của chúng ta . . ."

Phu nhân ngắt lời hắn, "Ngươi không sai, đừng quên nơi đây là Điệp Viên, không thiếu nhất chính là tin tức, chúng ta nhìn người khác, người khác sẽ làm sao lại không nhìn chúng ta?"

Lúc này Ảnh Thất không biết phải nên nói cái gì, phu nhân đi tới trước gương đồng vuốt tóc mai, hỏi hắn: “Ta đẹp sao?"

Ảnh Thất ngẩn ra, lắp bắp trả lời, "Đẹp, phu nhân là nữ tử đẹp nhất mà Ảnh Thất gặp qua."

Cười khẽ hai tiếng, phu nhân nhìn chính mình trong gương, tựa như tự nhủ nói.

"Nhưng hồng nhan lại bạc mệnh. Tiểu Phượng Nhi a, mọi người đều nói con bé là cái hài tử phải nhận mệnh, nhưng nếu ngươi biết trước mệnh của mình thì thế nào? Sẽ một đổi một với ta? Hay là với nương con bé? Hay là với công tử? Ngay cả Ngọc Mân nữa? Ngươi vẫn sẽ còn chấp nhận chứ?”

Ảnh Thất có lẽ hiểu được lời phu nhân nói là có ý tứ gì, nhưng lại không giỏi nói thành lời, hắn cũng không có động tác gì khác, chỉ yên lặng đứng yên, thẳng đến phu nhân nằm xuống, buông màn, hắn mới lặng lẽ rời phòng.

Trước khi tới tìm phu nhân, Ảnh Thất vượt nóc băng tường đi ngang qua phòng của Phượng Nhi, cửa sổ khép hờ, trong phòng ánh đèn lay động, hắn lơ đãng thoảng nhìn qua cửa sổ, cảnh tượng bên trong hại hắn thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống.

Trên nệm giường trước cửa sổ, vạt áo mỏng manh của thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại để hở một nửa, đôi gò má đỏ ửng như nước đẩy lên tận cổ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang nắm lấy tiểu nhũ của chính mình dùng sức xoa bóp, tay còn lại thì cầm một cây ngọc tinh xảo ở giữa hai chân dang rộng nhanh chóng đưa đẩy.

Ánh mắt Ảnh Thất rất tốt, nhìn bộ dáng thủ da^ʍ của Phượng Nhi đến rõ ràng.

Nàng nhắm chặt hai mắt, chậm rãi ngửa ra sau, lắc lắc cái đầu, đầṳ ѵú đứng thẳng, tay nhỏ xoa nắn nhào nặn, kiều huyệt màn thầu hồng phấn bị gậy ngọc thọc vào hoàn toàn căng ra, ánh đèn làm nổi bật da^ʍ thuỷ lấp lánh, theo động tác thọc vào rút ra chảy càng ngày càng nhiều, nàng cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng nào.

Cuối cùng nữ hài thở nhẹ một tiếng bước lêи đỉиɦ tiêu hồn, ngay khi nàng rút cây gậy ngọc ra, một đường vòng cung thẳng tắp phun ra từ tiểu huy*t, phun về phía trước hơn ba trượng, có một vài giọt thậm chí còn bắn tung tóe đến song cửa sổ.

Ảnh Thất đã từng nghe nói có nữ nhân khi đạt cực lạc liền sẽ phun nước, thế nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn tận mắt chứng kiến, hắn cúi đầu nhìn xuống đũng quần phẳng lì của mình, lắc lắc đầu.

"Xem ra Ảnh Thất cũng không thích kiểu này.”

Tự nói một câu, lại hoà mình vào màn đêm.

Lời của tác giả: 【 spoiler 】Chương sau: Tư xuân

Ai nha, tiểu Phượng Nhi đã biết nhớ thương nam nhân rồi, cũng không biết thần y thúc thúc tích cóp được bao nhiêu rồi a? Nếu như ngươi còn không tới uy uy, công tử liền có an bài khác nha!