Quyển 1 - Chương 6: Nghi vấn

- Sao mi lại nói như vậy?

Đối mặt

Tất nhiên, nếu Severus của hai năm trước chắc chắn sẽ không dám đi trên con đường này. Nhưng từ khi học được kiếm thuật cùng ma dược, nó tự tin có thể đi về nhà một cách thông suốt, nhất là năm ngoái nó làm nên chiến tích hạ nguyên băng Rock gồm mườắt đã tiến một bước dài. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tom, một vệt dao xoẹt qua để lại một vết đứt nhàn nhạt trên cổ hắn còn thân hỉnh của Severus đã xuất hiện ở phía sau hắn, thoáng chốc đã chìm vào bóng tối.

Tom sau một phút kinh hoàng thì lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt cũng trở nên đỏ chót đầy dữ tợn. Vết thương chẳng đáng gì nhưng đây là một sự sỉ nhục đối với hắn. Nhớ hồi hắn còn ở miền viễn tây, đầu súng vung lên là có một mạng người đổ xuống mà không cách nào đến gần hắn nửa bước. Nếu không phải chân hắn bị cảnh sát bắn trúng trong một trận càn quét thì giờ hắn vẫn đang rong ruổi trên lưng ngựa rồi, đằng này.

Nghĩ tới đây, Tom lau vết máu ở cổ đưa lên miệng liếm. Một cảm giác hưng phấn xông lên trong đầu khiến hắn như được trở về những ngày còn ở viễn tây. Người hắn như trẻ lại, eo không còn đau và chân thì khỏi hắn khiến hắn không kiềm được mà cười lên ha hả. Trong bóng đêm, hắn như hoàng đế vùng viễn tây, chỉ mình hắn ngự trị....

- Xử lý hắn giùm ta! Những gì có trên người hắn coi như là phí xử lý!

Severus nhìn cái xác trên mặt đất, không chút biểu tình lau vết máu trên dao rồi tra vào vỏ. Nó thật sự không hiểu tên ngu ngốc này ở đâu ra nữa. Người ở khu phố này đều biết chỉ cần đứng gần nó trong bảy bước thì không khác nào bước một chân vào vòng tay tử thần. Thằng ngu này còn đứng cách năm bước, thật là hết biết mà.

Không để ý đến kẻ đần này, thân hình Severus vẫn chậm rãi đi về phía trước. Chỉ khác ở chỗ những nơi nó đi qua, những cặp mắt đỏ lòm đều biến mất, thay vào đó đó bóng đêm cùng những tia gió mát lạnh. Hồi lâu sau, ba người đàn ông mới bước về phía xác Tom, một người trong đó còn bĩu môi:

- Còn nói là chuyên nghiệp, tao còn tưởng là như thế lào nữa chứ!

Một tên khác cầm lấy khẩu súng, sau khi đếm thì thấy đạn vẫn còn đủ, không kiếm được mà chậc lưỡi:

- Không hổ là Hellboy.

Người còn lại không có nhiều tâm tình đến như vậy, hối thúc:

- Tranh thủ xử lý cái xác này đi! Khẩu súng giữ lại!

Ba người nhanh chóng bỏ cái xác vào bao tải rồi chuyển đi, sẵn tiện quét đi vài mẫu rác rưới ở bên cạnh. Một bóng đèn chợt vụt sáng rồi tắt ngúm, nhấn chìm một vùng vào bóng tối vô tận. Loáng thoáng có thể nghe vài tiếng rên khe khẽ vang lên, đây cừu hận nhưng cũng vô cùng sợ hãi.

- Hellboy...