Chương 18: Bạn giường kêu là đến

Hoa Cải Ưu muốn lấy điện thoại ra gọi điện cho Mặc Huỳnh, nhưng bàn tay run rẩy lại gọi nhầm cho một người tên là Thương Niệm.

“Hello, bảo bối nhớ anh sao?” Tiếng chuông vừa reo một lần đã có người bắt máy khiến Hoa Cải Ưu trở tay không kịp, trong điện thoại truyền đến một giọng nói tùy tiện của đàn ông.

Thương Niệm là một trong mười nam chủ, hắn lớn hơn Hoa Cải Ưu 3 tuổi, mở một văn phòng luật sư cùng bạn hắn, chủ yếu tiếp nhận án hình sự, khả năng biện luận thần sầu, có xác suất thắng kiện đến 90%, là một kim bài luật sư có chút danh tiếng.

“Hu hu, Thương Niệm chết tiệt, em muốn gặp anh, bây giờ, hiện tại, lập tức!” Không phải Hoa Cải Ưu bất mãn với Thương Niệm, chỉ là cô không thể khống chế cảm xúc của chính mình.

“Bảo bối, em ở đâu? Trường học hả? Em chờ anh mười phút.” Sau khi Thương Niệm nghe được tiếng nước nở của Hoa Cải Ưu, nháy mắt ném hồ sơ xuống bàn, cầm lấy áo vest chạy như bay ra ngoài.

Chưa từng thấy Thương Niệm kinh hoảng như vậy, đồng nghiệp tỏ vẻ khϊếp sợ.

“Luật sư Thương Niệm làm sao vậy?” Một nhân viên ngây ngốc hỏi một nhân viên khác.

“Không biết… chắc là trúng tà.”

Văn phòng luật sư của Thương Niệm cách trường học Hoa Cải Ưu hơn một tiếng lái xe, nhưng Thương Niệm lại không sợ bị phạt, một đường vượt 3 cái đèn đỏ, chân ga dẫm tối đa, coi đường cao tốc như sân đua mà chạy.

Muốn nói đến Thương Niệm thì tuyệt đối là công tử phong lưu phóng khoáng, đào hoa không ngừng. Thượng đế ban cho hắn một khuôn mặt tuấn tú không tì vết, còn có một đôi mắt đào hoa không lúc nào là không phóng điện, nốt ruồi lệ càng tăng cho hắn vẻ phong tao. Tựa như chỉ cần hắn đứng đó đã thu hút vô số ánh nhìn.

Cho nên thời đại học của Thương Niệm thay bạn gái như thay quần áo, hắn có phong độ thân sĩ, tán tỉnh nữ sinh đúng mực gãi đúng chỗ ngứa, cho dù biết tình sử của hắn dày đặc vẫn có vô số nữ sinh trèo lên người hắn.

Thương Niệm chưa từng chủ động tiếp xúc với người con gái nào, dù sao chỉ cần hắn ngoắc tay sẽ có vô số cô gái yêu diễm cuồn cuộn nhào vào lòng hắn.

Một người như vậy sao có thể gặp mặt nữ chủ? Nhớ đến Hoa Cải Ưu lúc học năm nhất, tình cảm yêu thích của Hoa Cải Ưu đối với Hách Thi Nhiên không có chỗ nào phát tiết, đành phải đến quán bar mua say, lúc choáng váng bị một người đàn ông không có ý tốt mạnh mẽ mang đi, luật sư Thương Niệm vừa mới xử xong một vụ án đi ngang qua thấy được.

Mặc dù Thương Niệm là luật sư, nhưng hắn không có tinh thần trọng nghĩa mạnh đến vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy Hoa Cải Ưu bị rượu hun đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt mê man kiều mị bỗng nhiên tinh thần trọng nghĩa bùng lên.

Sau đó Thương Niệm lên giường với Hoa Cải Ưu, trở thành bạn giường của nhau.

Sau đó nữa, Thương Niệm phát hiện bản thân không thể trở về làm hoa hoa công tử tiêu sái nữa, thậm chí hắn còn không hứng thú với những cô gái khác, cả đầu óc chỉ có Hoa Cải Ưu, cũng chỉ sinh ra du͙© vọиɠ với cô.

Vì vậy chỉ cần Hoa Cải Ưu kêu hắn một tiếng, hắn có thể buông hết mọi chuyện trong tay phi như bay đến trước mặt cô.

Hoa Cải Ưu ngồi ghế dài trong vườn trường chờ Thương Niệm, lại nghĩ đến Hách Thi Nhiên, còn nhớ đến bản thân vì Hách Thi Nhiên mà không tiếc Diệp Sơn Tô Dực tính kế, nhưng mà Hách Thi Nhiên căn bản không thèm để ý cô, tức khắc tủi thân hốc mắt đỏ bừng.

A a a! Nữ chủ thật phiền!! Thích thì đi tỏ tình! Dùng thân thể sắc tình của cô câu dẫn hắn a a! Làm gì cứ phải tra tấn chính mình, khiến cho Hoa Cải Ưu cũng bực bội.

Mẹ nó, đúng là mắt mù.

Có thể nhìn đến đám Hoa Linh An, Dạ Trừng, Mặc Huỳnh sau này còn có tổng tài tinh anh ân cần chăm soc cô, còn có lão đại hắc bang đi theo cô làm tùy tùng, mẹ nó cả đầu óc toàn là tên người qua đường - Hách Thi Nhiên!

Chẳng lẽ nhìn mỹ nam nhiều, khẩu vị thay đổi?

Hung hăng lau nước mắt. Cô không thể khống chế cốt truyện cũng như không thể khống chế tình cảm của nữ chủ.

“Bảo bối, xin lỗi đã đợi lâu.”

Bỗng nhiên giọng nói của Thương Niệm vang lên bên tai, Hoa Cải Ưu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Thương Niệm cả đầu đầy mồ hôi, hơi thở hơi loạn, hình như giống lời hắn nói, mới mười phút hắn đã đến.

“Thương Niệm.” Hoa Cải Ưu có cảm giác nữ chủ đối với Thương Niệm có một loại ỷ lại giống em gái và anh trai, mặc dù rõ ràng anh trai ruột của cô là Hoa Linh An. Lúc nhìn Thương Niệm, Hoa Cải Ưu mím môi giọng nói nghẹn ngào, nước mắt ào ào chảy xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc, bảo bối sao thế?” Thương Niệm luống cuống tay chân, vội vã ôm lấy Hoa Cải Ưu, dùng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng nhìn cô.

“Đừng khóc bảo bối, em khóc lòng anh cũng đau.” Mặc dù lời nói trơn tuột nhưng Thương Niệm vẫn không muốn thấy Hoa Cải Ưu khóc.

“Hu hu, em, em muốn uống rượu.” Hoa Cải Ưu khụt khịt đưa ra yêu cầu.

“Được, đừng khóc bảo bối, anh mang em đi uống rượu.” Thương Niệm hôn lên những giọt nước mắt của Hoa Cải Ưu, sau đó ôm cô đưa đến xe mình.

Trong lúc lái xe hắn còn phân tâm liếc nhìn Hoa Cải Ưu.

“Đừng nhìn em, coi đường đi.” Hoa Cải Ưu nức nở hai tiếng, giọng nói nhu mềm giống như làm nũng, khiến Thương Niệm vừa nghe liền cứng.

“Bảo bối, mặc dù em khóc cũng rất đẹp nhưng anh sẽ đau lòng, về sau đừng khóc nữa, được không?” Mắt Thương Niệm nhìn về phía trước, miệng còn không ngừng dùng lời ngon tiếng ngọt khiến Hoa Cải Ưu buồn nôn đến run người.

“Thương Niệm, lái xe đi, đừng nói chuyện nữa.”

“Tuân mệnh, bảo bối.”