Chương 23: Tuyên chiến với tác giả

Một đợt hoan ái lăn lộn Hoa Cải Ưu đến hôn mê, Thương Niệm có chút dở khóc dở cười, hắn chỉ muốn không mất mặt nên mới cố ý kéo dài, ai ngờ cô gái này căn bản không chịu đựng nổi.

Thương Niệm lại phải lần nữa mở vòi sen, một mình giải quyết hậu quả.

Lúc Hoa Cải Ưu tỉnh lại, ánh chiều tà hoàng hôn đã chiếu vào trong phòng ngủ, cô nằm ở trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, trong lúc nhất thời lại có cảm giác mờ mịt không biết bản thân đang ở nơi nào.

Mãi đến khi phòng bếp truyền đến mùi đồ ăn mới khiến cho cái bụng đói của Hoa Cải Ưu kêu lên. Cũng khó trách, vốn dĩ làʍ t̠ìиɦ là một hành động tiêu hao thể lực mà.

Hoa Cải Ưu ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Thương Niệm mặc tạp dề bận trước bận sau trong phòng bếp. Thời buổi này, đàn ông ưu tú đều chuẩn bị kỹ năng nấu cơm sao? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đã tiêu cơn tức giận rồi thì phải.

Nội tâm thở dài, dường như Hoa Cải Ưu đã phát hiện ra kịch bản của quyền tiểu thuyết này chính là, nữ chủ tìm đường chết, nam chủ hắc hóa, bạch bạch bạch, nam chủ không hắc hóa nữa, sau đó nữ chủ lại tiếp tục tìm đường chết…

“Bảo bối? Em tỉnh rồi à? Thân thể có khá hơn chút nào không?” Thương Niệm xoay người liền nhìn thấy Hoa Cải Ưu, hắn giơ tay ra nở nụ cười xán lạn, chân dài bước tới trong nháy mắt đã đến trước mặt cô, ôm lấy cô rồi mổ lên cánh môi đỏ thắm.

“Không có việc gì… Thương Niệm, anh biết nấu cơm à?” Hoa Cải Ưu bất động thanh sắc tránh ra khỏi lòng hắn, nhìn đồ ăn trên bàn đầy đủ hương vị cơm nhà thắc mắc hỏi.

Cái quỷ gì vậy, người này mà thất nghiệp chắc có thể đi làm đầu bếp cũng được.

“Anh vẫn luôn sống một mình, phải học nấu ăn, cũng không phải rất ngon.” Thương Niệm cởi tạp dề ra ném lên thành ghế, hành động thân sĩ kéo ghế ra cho Hoa Cải Ưu, chén đũa trên bàn cũng đã được chuẩn bị chu toàn.

Nói thật, hiện giờ Hoa Cải Ưu có cảm giác như mình là một vị hoàng đế. Chỉ cần các nam chính không hắc hóa, cô có thể hưởng thụ tất cả các loại phục vụ chất lượng tốt trên đời.

“Vậy, いただきます (Mời anh ăn)” Có lẽ là bởi vì chuyên ngành của cô là tiếng Nhật nên cô cũng học tập lễ nghi của Nhật Bản, Hoa Cải Ưu cầm đũa lên, Thương Niệm đang chuẩn bị gắp đồ ăn cho cô cũng bị dọa nhảy dựng.

“Em nói gì vậy?”

“… Đây là nghi lễ khi dùng cơm của người Nhật.” Hoa Cải Ưu đỏ mặt nói.

“Bảo bối, em là người Nhật sao?”

“Anh im đi.”

Một bữa cơm cứ vậy mà ăn xong, Hoa Cải Ưu vô cùng thỏa mãn, đang chuẩn bị đi rửa chén, Thương Niệm đã giành lấy làm. Cười với cô nói: “Loại chuyện này sao có thể để bảo bối nhúng tay vào được.”

Hoa Cải Ưu có hơi xấu hổ, dù sao cơm cũng do hắn nấu, chén còn để hắn rửa nữa, quả thật là mất mặt mà. Vì thế cô theo vào phòng bếp muốn giúp hắn, cổ tay bị Thương Niệm nắm lấy, hắn lật tay kéo cô sát vào người mình, hôn xuống môi cô.

“Nghe lời, nhiệm vụ duy nhất của em chính là ở trên giường…” Thương Niệm ghé vào bên tai cô nỉ non, Hoa Cải Ưu cạn lời liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng xoay người đi ra.

Dường như bạn giường biến thành bảo mẫu.

Hoa Cải Ưu ngồi trên sô pha nhàm chán chuyển kênh, Thương Niệm dọn dẹp xong ngồi xuống bên cạnh Hoa Cải Ưu, ôm lấy bả vai cô muốn hôn cái nữa, điện thoại bỗng rung lên.

“Ưm…, điện thoại…” Mặc dù Thương Niệm vẫn mạnh mẽ hôn môi Hoa Cải Ưu, nhưng tiếng chuông điện thoại như đòi mạng cứ vang mãi, Hoa Cải Ưu đẩy hắn ra, Thương Niệm bất đắc dĩ buông Hoa Cải Ưu ra nghe điện thoại.

“Alo?” Ngữ khí của hắn âm trầm đáng sợ, khiến đối phương hãi hùng.

Hoa Cải Ưu không nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Thương Niệm bỗng nhiên trầm xuống.

“Tôi biết rồi.” Sau khi ngắt điện thoại, Thương Niệm tiếc nuối nhìn về phía Hoa Cải Ưu. “Xin lỗi bảo bối, vụ án anh nhận có biến động, anh phải về văn phòng một chuyến.”

“Ừm không có gì, anh đi làm việc của anh đi.” Đi nhanh đi, nhanh nhanh lên.

“Có việc gì thì gọi cho anh.” Thương Niệm hôn lên cánh môi Hoa Cải Ưu, đứng dậy mặc áo vest vào, xuống sân khấu.

Hoa Cải Ưu ngã xuống sô pha. Thật tốt, lại giải quyết xong một người nữa!

Bên tay nghe tin tức về Dạ Trừng, Hoa Cải Ưu nhìn thẳng lên đèn treo trên trần nhà, thả lỏng bản thân, không nghĩ ngợi gì cả, đột nhiên tinh quang lóe lên.

Dường như lúc làʍ t̠ìиɦ với Thương Niệm Hoa Cải Ưu không bị cốt truyện trói buộc, cô có thể dùng ý chỉ của bản thân nói chuyện. Không biết có phải là bug hay là cần có điều kiện tiên quyết gì không, nhưng nó cũng đã mang đến cho cô một tia hy vọng.

Quyển tiểu thuyết này có thể thay đổi được.

Thần cũng không phải vô địch.

Cá chép trở mình hóa rồng, Hoa Cải Ưu ngồi dậy, hiện giờ không phải lúc tiêu cực, cần phải sớm tìm được cách thoát khỏi đây.

Hoa Cải Ưu lấy một quyển notebook từ trong ngăn kéo bàn học ra, bắt đầu viết chiến lược.

Lúc cô làm nữ chủ trong thanh thủy văn cũng phải dùng chiến thuật, mà quyển thịt văn này lại không dựa theo tuyến thời gian định sẵn, bởi vì rõ ràng bước ngoặc bắt đầu từ ngày Hoa Linh An cưỡиɠ ɠiαи nữ chủ.

Nếu Hoa Linh An không cưỡиɠ ɠiαи nữ chủ, như vậy nữ chủ sẽ không lên giường với Dạ Trừng, sẽ không xách đít đến đại học xa xôi, sẽ không gặp được Mặc Huỳnh và Diệp Sơn Tô Dực, càng không gặp Thương Niệm và Hách Thi Nhiên.

Sau đó cũng sẽ không gặp quan nhị đại Lương Tinh Hạc, còn có tên bạn trai quân nhị đại chưa lên sân khấu kia nữa.

Đúng vậy, tất cả thay đổi đều từ ngày sinh nhật thứ 18 tuổi kia, nhưng quyển thịt văn này lại cố tình lược bỏ cốt truyện ban đầu, đại khái là bởi vì khúc dạo đầu tương đối dong dài cho nên ngay từ đầu nữ chủ đã quen biết nam chủ, như vậy tương đối dễ dàng xơi thịt.

“Như vậy, nếu như có thể thay đổi cốt truyện, thì làm thế nào thay đổi cảnh ngộ hiện tại đây?”

Hoa Cải Ưu dựa theo trình tự lên sâu khấu của nam chính ghi ra: Hoa Linh An, Dạ Trừng, Mặc Huỳnh, Diệp Sơn Tô Dực, Thương Niệm.

Năm sinh nhật nữ chủ 18 tuổi là ba năm trước, đó cũng chính là ngày 21 tháng 10 năm 2014. Hoa Cải Ưu viết xuống ngày này sau đó khoanh tròn lại, đây là một bước ngoặc, nếu như có thể trở lại lúc này là có thể thay đổi tất cả.

Thứ nhất, tìm được điều kiện có thể thay đổi cốt truyện.

Thứ hai, tìm cách trở lại năm 18 tuổi.

Thứ ba, không bị cưỡиɠ ɠiαи.

Hoa Cải Ưu nhìn ba bước mà cô vừa liệt ra, vừa lòng gật đầu…

“Ay ya mẹ ơi!! Thoạt nhìn bước thứ hai không dễ dàng thực hiện? Trở về quá khứ? Xuyên qua sao? Kho học viễn tưởng? Thâm Uyên đáng ghét, tôi nguyền rủa ông mua phải đồ ăn thiu thối!!!”