Chương 40

Bọn họ không hỏi Lâu Lệ tại sao tới đây, mọi người vào giấc mộng đều là vì giải mộng, muốn giải mộng thì phải xuống tay từ trên người đương sự.

Lâu Lệ nhìn núi, hỏi: “Bỏ lại ai? Ứng Triều Hà?”

Lâu Lệ từ sau thân cây xuất hiện, Lâm Tùy Ý cũng đi ra.

Cậu nuốt lòng đỏ trứng xuống bụng, tò mò nghe hai người kia kể chuyện trong núi.

Một trong hai người nói: “Ngày hôm qua nghe tiên sinh chỉ đạo, tôi và sư đệ vẫn luôn đi theo Ứng Triều Hà. Hôm nay trời chưa sáng Ứng Triều Hà đã đi lên núi. Chúng tôi không dám đến quá gần, cũng may con đường này lầy lội, mặt đường lưu lại dấu chân. Chúng tôi đi theo dấu chân Ứng Triều Hà, đi theo không xa không gần, nào biết…”

Người kể dừng một chút: “Dấu chân đột nhiên biến mất.”

Người còn lại xúc động: “Sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng nước.”

Lâm Tùy Ý: “Ứng Triều Hà rơi xuống nước?”

“Không. Không phải tiếng rơi xuống nước.” Sư huynh trong hai người nói: “Là âm thanh thứ gì đó đánh vào mặt nước.”

Sư đệ sợ hãi nói: “Tôi cùng sư huynh cẩn thận tiếp tục đi về phía trước con đường một lát, không thấy có nước, cũng không thấy dấu chân Ứng Triều Hà. Chúng tôi nghi trong mộng có Tà Ám trốn trong núi, vì thế không dám ở lại trong núi.”

Vì vậy hai người bọn họ xuống núi, gặp Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý không hiểu Tà Ám là gì, nhưng hiện tại không phải thời gian để hỏi. Cậu thấy Lâu Lệ vốn dĩ giữ mặt lạnh, nghe sư huynh đệ hai người kể xong càng lạnh.

Sư đệ ngượng ngùng nói: “Tôi muốn mời tiên sinh đến xem sao, liệu trong mộng có Tà Ám tác quái hay không.”

Lâu Lệ không lập tức trả lời. Anh lại hướng trong núi nhìn từ xa vài lần, sau đó nói Lâm Tùy Ý: “Tôi đi xem.”

Anh nói là ‘tôi đi xem’, mà không phải ‘đi xem’ hoặc ‘chúng ta đi xem’, nói cách khác, Lâu Lệ muốn đi một mình.

Lâm Tùy Ý cảm giác được tính nghiêm trọng của Tà Ám, nhưng cậu không có lập trường ảnh hưởng quyết định của Lâu Lệ. Cậu đối với giải mộng cái biết cái không, tùy tiện đi theo Lâu Lệ chỉ sợ sẽ vướng chân người ta.

Cậu như nhân viên hậu cần tiếp viện, vội đưa quả trứng gà đã lột vỏ xong trong tay: “Lâu tiên sinh, ngài ăn thêm một miếng nhé.”

Ăn no mới có sức lực làm việc!

Sư huynh đệ hai người nghe Lâm Tùy Ý xưng hô mà sửng sốt, ý thức được thân phận của Lâu Lệ.

Sư đệ không thể tin nổi, ấp úng ra tiếng: “Lâu… Lâu tiên sinh? Là Lâu tiên sinh?”

Sư huynh lập tức chắp tay làm lễ cực kỳ tiêu chuẩn: “Lâu tiên sinh Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Dưới ánh mắt cuồng nhiệt của sư huynh đệ, Lâu Lệ nhận trứng gà, nói với Lâm Tùy Ý: “Ứng Triều Hà đang trong núi, đến chỗ cô ấy nghỉ chân tìm điềm xấu.”

Ứng Triều Hà đã tiếp xúc với điềm xấu ở chỗ nghỉ chân. Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được!”

Sư huynh nói: “Tiên sinh nếu không ngại, tôi có thể đi theo tiên sinh không?”

Hắn nói: “Đây là lần thứ bảy tôi nhập mộng, ít nhiều cũng có thể cùng tiên sinh chiếu ứng lẫn nhau. Cảm giác phương hướng của tôi khá tốt, có thể dẫn tiên sinh đi tìm vị trí Ứng Triều Hà biến mất.”

Lâu Lệ không cự tuyệt, ăn lòng trắng trứng xong liền đi vào núi.