Chương 47

Phương Kiền chỉ có thể bò đi, bò cũng không đóng được cửa sổ, hắn đứng dậy không nổi.

Lâm Tùy Ý đè cơn kinh hãi: “Cứ để tôi.”

Phương Kiền không đồng ý: “Tôi…”

Lâm Tùy Ý: “Cậu ở phía sau giúp tôi nhìn, có động tĩnh liền kêu tôi. Tôi phản ứng nhanh lắm.”

Phương Kiền nhớ lại phản ứng chạy trốn của Lâm Tùy Ý: “Được.”

Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu rón ra rón rén đến bên cửa sổ, cơ thể như bị gió thổi đông lạnh, cứng đờ cất bước khó khăn.

Cậu mới vừa đi hai bước.

“Lâm Tùy Ý!” Phương Kiền đột nhiên kêu lên.

Lâm Tùy Ý đứng tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa sổ, cậu không có thấy cái gì.

Vì thế quay đầu lại nhìn Phương Kiền.

Phương Kiền sắc mặt trắng bệch: “Cậu không thấy hả? Có một cái bóng xuất hiện.”

Lâm Tùy Ý trầm mặc: “Tôi không.”

Phương Kiền đầy mặt không thể tin nổi: “Thật đấy, có một bóng đen bay vụt qua.”

“Hay là cậu quay về đi.” hàm răng Phương Kiền va lập cập: “Tôi nói thật đấy.”

Phương Kiền càng khẳng định, Lâm Tùy Ý càng muốn đóng cửa sổ bị gió mở. Nếu thực sự có cái gọi là bóng đen, bắt buộc không được để nó vào.

Cậu không nhìn Phương Kiền nữa, mà im lặng nhìn cửa sổ.

Hiện tại cậu cách cửa sổ rất gần, chỉ cần đi lên phía trước hai bước và giơ tay là có thể đóng cửa sổ. Cánh tay người đủ dài, khi đóng cửa sổ sẽ không đứng quá gần cửa sổ.

“Có gì kêu tôi.” Lâm Tùy Ý vẫn nói như vậy.

Cậu không dám chần chừ nữa, nói thật là cậu bị tiếng hét của Phương Kiền hù dọa. Lâm Tùy Ý hít thở đều, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, bước đến vị trí an toàn có thể chạm vào khung cửa sổ. Cậu nhanh tay đóng cửa sổ bị đẩy hướng vào trong phòng.

Lâm Tùy Ý cho rằng có thể đẩy về.

Lẽ ra cậu có thể đẩy trở về khung cửa sổ, cậu ra sức không nhỏ.

Nhưng không.

Hai cánh cửa sổ khép kín lại bị bắn trở về. Lúc này Lâm Tùy Ý thấy rất rõ ràng, không phải gió thổi mở cửa sổ, mà là có một đôi tay đặt trên cửa sổ.

Vị trí của Lâm Tùy Ý hiện tại, chỉ cần hơi hơi hạ tầm mắt, vừa khéo có thể thấy phía ngoài dưới khung cửa sổ có một bóng đen.

Phương Kiền không nhìn lầm, hắn thực sự thấy bóng đen. Bóng đen này không phải bóng cây, mà là Ứng Triều Hà ngồi dưới cửa sổ.

Máu toàn thân ngừng chảy, Lâm Tùy Ý nghẹt thở, đứng tại chỗ như hóa đá. Trong tầm nhìn, hai tay Ứng Triều Hà đặt trên cửa sổ, người vẫn duy trì tư thế ngồi xổm. Cô ta không ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tùy Ý mà rũ đầu, tóc từ bả vai chảy xuống, che khuất mặt cô.

Lâm Tùy Ý không dám động, cô ta cũng không động.

Chỉ có Phương Kiền run run giọng nói: “Có… Có bóng đen.”

Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu cứng đờ quay đầu xem Phương Kiền phía sau.

Phương Kiền nằm nửa trên mặt đất, lấy góc độ Phương Kiền sao có thể thấy Ứng Triều Hà ngồi xổm dưới cửa sổ.

Phương Kiền rùng mình liên tiếp mấy cái, thấy Lâm Tùy Ý nhìn qua mình, sắc mặt hắn như đất, trên nói dưới không nghe, đâm ra giọng kêu không nhỏ.

“Lâm Tùy Ý… Cậu…” Phương Kiền sắp hỏng rồi: “Cậu không thấy à?”

Phương Kiền sợ hãi không giống giả bộ, phải rất sợ hãi cơ thể mới phản ứng như vậy. Phương Kiền thật sự thấy ngoài cửa sổ có bóng đen lướt qua, nhưng không đúng.