Chương 104: Tự giải quyết

"Dừng tay!"

Ngay khi Tư Không Hàn chuẩn bị đem Phệ Hồn Cổ để vào miệng vết thương của người kia, một giọng nói vang lên.

"Người tới là người nào?"

Hiên Viên Hủ lạnh lùng nói. Mặc dù cũng không phải canh phòng nghiêm ngặt, nhưng ở đây cao thủ lại không thiếu. Người này có thể qua mặt đám người Phượng Tiêu Tương tiến vào nơi này khẳng định không bình thường.

"Ai da."

Người mới tới thở dài một tiếng.

"Trưởng lão!"

Người đang bị đe dọa nhìn về phía người mới tới kích động nói.

Người mới tới đi đến bên cạnh nắm lấy cánh tay bị bẻ gẫy, vặn vẹo một chút. Tuy rằng vết thương vẫn chảy máu như trước, nhưng không còn dữ tợn và hình như sự thống khổ cũng giảm đi rất nhiều.

Hiên Viên Hủ nheo mắt lại nhìn, cũng không có ngăn cản.

"Hủ Vương gia, Hắc Nô chỉ là một người truyền lời, hắn cũng không biết cái gì."

Người được gọi là trưởng lão nói.

" Hả? Nói như vậy, ngươi đồng ý giải thích nghi hoặc cho ta?"

Hiên Viên Hủ nhìn như không có để ý, chỉ có chính hắn mới biết lúc này tim đập tần suất nhanh hơn.

Trưởng lão ngồi vào một cái ghế.

"Hàn công tử ở Hải Tâm Đại Lục."

"Trưởng lão!"

Hắc Nô không nghĩ tới trưởng lão lại đem chuyện Hải Tâm Đại Lục nói ra.

Trưởng lão lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì đáng ngại.

"Lần này ta tới đây là truyền lời thay cho Hàn công tử. Hàn công tử là sứ giả giải cứu Hải Tâm Đại Lục, tộc của ta sẽ thỏa mãn hết thảy yêu cầu của hắn."

"Sứ giả giải cứu?"

Hiên Viên Hủ nghi ngờ.

"Đúng vậy, tin tưởng là nguy cơ ở đây đã được giải trừ, nếu Vương gia muốn gặp Hàn công tử, ta có thể mang Vương gia đi."

Cho dù vị trí của Hải Tâm Đại Lục bị tiết lộ, cũng sẽ không xuất hiện bất cứ nguy hiểm nào, bởi vì chỉ có người trong tộc mới có khả năng tự do ra vào Hải Tâm Đại Lục.

"Có chuyện như thế sao?"

Hiên Viên Hủ không tin trưởng lão này đưa mình đi Hải Tâm Đại Lục.

"Khụ khụ."

Trưởng lão có chút xấu hổ.

"Hàn công tử giao phó, nếu Vương gia đi đến đó nhớ rõ mang theo thuyền lớn."

"Thuyền lớn?"

Hiên Viên Hủ nghi hoặc lên tiếng.

"Đúng vậy, Hàn công tử có hành vi Đại Nghĩa, tộc trưởng nguyện đem một nửa tài phú của Hải Tâm Đại Lục dâng tặng."

Người tới có chút xấu hổ nói. Vị Hàn công tử không tin bọn họ, nên muốn thuyền của mình chở về.

Hiên Viên Hủ sửng sốt. Nếu nói ban đầu còn ôm thái độ hoài nghi, hiện tại hắn đã tin tưởng hoàn toàn. Bởi vì những lời như vậy tuyệt đối chỉ có Vận Nhi của hắn mới có khả năng nói ra thôi.

"Được rồi, ba ngày sau, chúng ta xuất phát."

Ngoài việc chuẩn bị thuyền, hắn còn có một việc phải đi giải quyết.

"Vậy, thả Hắc Nô được không."

"Đương nhiên, nhưng hắn hiện tại bị thương, tạm thời ở tại chỗ này tốt hơn."

Hiên Viên Hủ thản nhiên nói, cũng phải có con tin đề phòng bất trắc.

"Đương nhiên có thể."

Trưởng lão cũng không phản đối.

Hiên Viên Hủ liếc Tư Không Hàn một cái, Tư Không Hàn thu hồi Phệ Hồn Cổ.

"Hàn, ở lại chỗ này chiếu cố bọn họ, ba ngày sau ta sẽ trở về."

Nói xong Hiên Viên Hủ liền rời đi.

"Dạ."

Tư Không Hàn lĩnh lệnh.

Hiên Viên Hủ ra roi thúc ngựa, sau một ngày đã tới Thiên Dương Thành.

Trong một khách điếm xa hoa, Văn Nhã ngồi trên tràng kỉ thưởng thức trà xanh.

"Rầm"

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

"Ám Dạ môn chủ?"

Văn Nhã đột nhiên đứng dậy nhìn về phía người tới, thần sắc kinh ngạc nói.

Nghe động tĩnh, hộ vệ lập tức xuất hiện.

"Văn tiểu thư thực nhàn nhã nha?"

Hiên Viên Hủ cười như không cười nói, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.

"Ngươi tới nơi này làm chuyện gì, quan hệ của chúng ta không phải đã giải quyết rồi sao?"

"Ha ha, còn không biết sao? Có một số việc đã làm thì phải trả giá."

Giọng Hiên Viên Hủ đầy nguy hiểm.

Cảm nhận được Hiên Viên Hủ phát ra nguy hiểm, nhóm hộ vệ lập tức che chắn cho Văn Nhã.

"Ngươi nói cái gì, ta không biết."

Văn Nhã có chút hoảng sợ.

"Không biết sao?"

Hiên Viên Hủ đi từng bước một đến trước mặt Văn Nhã.

"Ngươi muốn làm gì! Ám Dạ môn chủ, tuy rằng võ công của ngươi cao cường, nhưng mà Văn gia cũng sẽ không sợ ngươi."

"A, Văn gia sao? Chỉ cần ta muốn, trong nháy mắt Văn gia sẽ biến mất trên đại lục này!"

"Ngươi uy hϊếp Văn gia sao?"

Văn Nhã đẩy hộ vệ ra, nhìn thẳng vào Hiên Viên Hủ.

"Ha ha. Uy hϊếp thì như thế nào, ngươi tiết lộ hành tung của Vận Nhi thì phải nghĩ đến Văn gia sắp gặp phải tai nạn."

"Tiểu thư?"

Sắc mặt lão hộ vệ không rõ nhìn về phía Văn Nhã.

"Ngươi không cần hỏi, là ta tiết lộ hành tung bọn họ."

"Hồ đồ mà!"

Lão hộ vệ tức giận nói. Nếu mà Ám Dạ môn chủ cố tình gây sự, Văn gia có lẽ còn có một đường sống. Không hề nghĩ đến tiểu thư lại làm ra hành động vong ân phụ nghĩa như vậy.

Văn Nhã cười thê lương.

"Ta làm chuyện này không quan hệ Văn gia, có cái gì hướng về phía ta, đừng khó xử Văn gia."

"Hiện tại mới nói có phải chậm rồi hay không."

Hiên Viên Hủ cười lãnh khốc.

"Chuyện này không có bất cứ liên quan nào với Văn gia. Thời điểm ta liên hệ người áo đen kia, mọi người Văn gia không biết."

Văn Nhã vội la lên, nàng không thể liên lụy Văn gia, không thể trở thành tội nhân.

"Trước tiên là nói về việc ngươi làm thế nào biết người áo đen kia."

Hiên Viên Hủ dò hỏi. Theo lý Văn gia không có lui tới với Hải Tâm Đại Lục, nếu có sao hắn không không biết.

Văn Nhã thần sắc ảm đạm nói:

"Là sau khi rời thuyền, ta nghe được có người hỏi về Hàn Vận, dù sao cặp mắt màu đỏ như vậy quá rõ ràng. Sau đó ta chủ động tìm tới tên kia, xác định hắn muốn đối phó các ngươi, liền nói chuyện gặp các ngươi cho hắn."

Tuy rằng nàng không biết vị trí cụ thể nhưng phương hướng cũng xác định được.

"Quả nhiên là không từ thủ đoạn."

Hiên Viên Hủ trào phúng nhìn về phía Văn Nhã.

"Tự sát, hoặc là Văn gia biến mất."

Văn Nhã mỉm cười, quay đầu lại đem chén trà trên bàn ném xuống đất, rồi nhặt lên một mảnh vỡ bén nhọn, để vào chỗ động mạch cổ.

"Tiểu thư, đừng!"

Văn Điệp chạy đến ôm Văn Nhã.

Văn Nhã nhìn nàng lắc lắc đầu.

"Chúng ta đều là người đáng thương, thay ta hiếu thuận phụ mẫu."

Lập tức nàng đẩy Văn Điệp ra, dùng sức đâm mạnh vào, máu phun ra.

"Tiểu thư!"

Văn Điệp loạng choạng tiếp lấy thân thể Văn Nhã, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

"Tiểu thư."

Lão hộ vệ trầm giọng nói. Tuy rằng Văn Nhã làm không đúng, nhưng không đáng chết!

Nhìn đám người Văn gia loạn lên, Hiên Viên Hủ xoay người rời đi. Phàm là người nào làm hại hay có uy hϊếp đối với Vận Nhi, hắn cũng sẽ không bỏ qua!

Ở một nơi khác.

Trong căn nhà gỗ trên Hải Tâm Đại Lục, Hàn Vận đang nằm thảnh thơi, bên cạnh là mâm đựng trái cây, bên trong mâm là nhiều loại trái cây được cắt nhỏ ướp lạnh bằng băng đá, trông thật ngon lành.

Hàn Vận đã ở nơi này hơn mười ngày, mỗi ngày đều sinh hoạt như đại gia thư thái sung sướиɠ nói không nên lời.

"Người đâu."

Hàn Vận cất cao giọng gọi.

"Hàn công tử có gì giao phó?"

Từ ngoài cửa đi vào hai thị nữ xinh đẹp, thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi.

"Lục Triển Tường đâu?"

"Thưa công tử, tộc trưởng đang chuẩn bị tế lễ."

Thị nữ cung kính trả lời.

"Vậy à, không có việc gì. Đi nấu chút nước, ta muốn tắm rửa."

"Dạ."

Bọn thị nữ lĩnh lệnh cáo lui.

Hàn Vận thảnh thơi nằm trên tràng kỉ lót da thú, trong lòng tính toán khi nào thì Hiên Viên Hủ đến. Mấy ngày nay tuy rằng tự tại, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Chỉ chốc lát sau, nước ấm được chuẩn bị xong, cho thị nữ lui, Hàn Vận cởϊ qυầи áo bước vào thùng tắm.

Ngâm mình trong nước ấm làm cho Hàn Vận nhớ tới Hiên Viên Hủ, thân thể cũng dần dần có biến hóa.

"Đáng chết!"

Hàn Vận thầm mắng một tiếng, chỉ nghĩ thôi mà thân thể xuất hiện phản ứng đáng xấu hổ.

Nhìn tiểu Vận Vận hưng phấn ngẩng đầu, Hàn Vận không biết nên nói gì, làm sao giải quyết đây?

Tìm người khác giải quyết thì không được, không phải hỗn đản kia thì không dậy nổi hứng thú. Nhìn nhìn bàn tay mình, Hàn Vận thở ra một hơi. Chỉ có thể như vậy....

"Ô...."

Hàn Vận rêи ɾỉ, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt Hiên Viên Hủ, tay ở dưới nước không ngừng vuốt ve lên xuống tiểu Vận Nhi.

"Hư!"

Thở hắt ra, thân thể nóng lên nhưng không có tiết ra.

"Hỗn đản khốn nạn!"

Hàn Vận cảm giác thân thể của mình sắp nổ tung, lại hoàn toàn không thể tiết ra, chỗ phía sau càng ngứa ngáy khó chịu, khao khát có gì đó tiến vào.

Cảm giác này làm Hàn Vận nghiến răng nghiến lợi. Tất cả những điều này lúc trước chưa từng có, đúng là đả kích. Sự thay đổi này đều bởi vì cái tên Hiên Viên Hủ đại hỗn đản kia.

Uốn éo eo thân mình, Hàn Vận khóc không ra nước mắt đem ngón tay đến phía sau. Ngay khi chuẩn bị thâm nhập, đột nhiên nghe được một tiếng cười.