Chương 109: Tác dụng phụ của lá sinh mệnh

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Hàn Vận há to miệng thở hổn hển, cảm giác thân thể của mình dần dần rét run, cũng sắp chìm vào mê muội.

"Khốn nạn! Cây sinh mệnh đáng chết này, ngươi nếu không sống lại bổn đại gia liền nhổ gốc ngươi lên!"

Hàn Vận tức giận nói. Nó nghĩ máu mình là nước không cần tiền mua sao?

Hàn Vận cảm giác thân thể sắp tới cực hạn, phẫn nộ càng ngày càng rõ ràng.

"Ta cho ngươi một phút cuối cùng, thật sự nếu không sống lại, lão tử liền thưởng ngươi vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙!"

Mặc kệ cây sinh mệnh có thể nghe hiểu hay không, Hàn Vận vẫn cố uy hϊếp.

Hàn Vận nói xong, nhánh cây lại rung vài cái, tốc độ hấp thu máu bắt đầu tăng nhanh.

Khi Hàn Vận bắt đầu thu hồi tay, một luồng sáng hiện lên ở trong đầu Hàn Vận.

"Cám ơn ngươi, Dương Chi sứ giả."

Một giọng nói già nua, vang vọng ở trong đầu Hàn Vận.

Chỉ thấy lúc này cành lá của cây sinh mệnh thay đổi trở nên sum sê. Khi giọt máu cuối cùng được hấp thu, tế đàn bị hất ra rất xa.

"Bộp bộp"

Những bộ xương mất đi sinh khí chống đỡ, ngả xuống đất.

"Cây sinh mệnh sống lại rồi!"

Lục Triển Tường kích động rơi lệ. Sứ mệnh nghìn năm qua rốt cục đã hoàn thành.

Các trưởng lão cùng dân chúng không ngừng hô.

"Thành công, thành công rồi."

Hiên Viên Hủ chỉ tập trung vào Hàn Vận, hắn sẽ không để ý cái gì khác.

Lục Triển Tường lấy lại cảm xúc xong, đi đến bên cạnh Hàn Vận.

"Hàn công tử, đại ân này ta không thể dùng lời nào cảm tạ hết được, những gì ta đã hứa tuyệt đối sẽ thực hiện."

Hàn Vận suy yếu tựa vào Hiên Viên Hủ, nghe được Lục Triển Tường nói như vậy lộ ra nụ cười. Dù sao sự cố gắng không có uổng phí.

Lục Triển Tường ngẩng mặt huyên thuyên nói gì đó. Sau đó cây sinh mệnh rung vài cái vài chiếc lá xanh nhạt rơi xuống.

Lục Triển Tường thật cẩn thận tiếp nhận, hành lễ với cây sinh mệnh, rồi đem một lá đưa cho Hàn Vận.

"Hàn công tử, lá này có thể giúp công tử khôi phục máu cùng thể lực đã tiêu hao."

Hàn Vận sắc mặt có chút khó coi. Ăn lá cây sao?

Hiên Viên Hủ đưa tay tiếp nhận lá, trước sự kinh ngạc của mọi người hắn cho lá vào trong miệng nhai.

Khi mấy người kia sắp nổi giận, Hiên Viên Hủ giữ lấy đầu Hàn Vận, kề môi mình vào môi Hàn Vận, đem chất dịch trong miệng đưa vào trong miệng đối phương.

"Ôi...."

Hàn Vận nức nở. Hương vị lá cũng không có kém, thực tươi mát. Nhưng hành động của Hiên Viên Hủ quá mức thân mật, làm Hàn Vận có chút ngượng ngùng. Dù sao nơi này có hơn một ngàn con mắt đang nhìn.

Đem chất lỏng truyền qua xong, Hiên Viên Hủ cắn đầu lưỡi Hàn Vận một cái.

"Ui..!"

Hàn Vận căm tức. Hiên Viên Hủ đúng là đại hỗn đản.

Lục Triển Tường ở một bên mỉm cười, hắn chưa từng nghĩ tới Hiên Viên Hủ lại nhai nuốt. Dù sao tình cảm hai người này sâu đậm như vậy không thể chỉ vì cái lá sinh mệnh mà có thể phá hư.

Nếu lúc trước tổ tiên có thể sáng suốt, thì cũng sẽ không có nghìn năm bi kịch này.

Nhìn lướt qua mọi người, Hiên Viên Hủ nói với Lục Triển Tường.

"Ta mang Vận Nhi trở về nghỉ ngơi."

"Được, ta sẽ phân phó người trên đảo không đi quấy rầy các người."

Lục Triển Tường mỉm cười.

Hiên Viên Hủ gật đầu, ôm lấy Hàn Vận, xoay người rời khỏi nơi này, đi về phía nhà gỗ.

Hàn Vận có chút không được tự nhiên uốn éo thân mình.

"Vận Nhi......"

Hiên Viên Hủ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cử động của Hàn Vận.

Lúc này khuôn mặt Hàn Vận đỏ au như muốn xuất huyết.

"Ta... ta cũng không biết sao lại thế này."

Hàn Vận vẻ mặt đau khổ nói. Thân nhiệt đang không ngừng lên cao.

Bước chân của Hiên Viên Hủ bắt đầu nhanh hơn, thậm chí dùng đến khinh công. Hắn cũng không muốn người khác thấy bộ dạng này của Vận Nhi.

"A, ư...."

Thân thể càng phát ra khó nhịn, máu giống như sôi trào, phía dưới căng trướng phát đau.

Nhớ tới vừa rồi mình đã uy hϊếp cây sinh mệnh, Hàn Vận không khỏi hoài nghi đây là do cây sinh mệnh trả thù.

"Hủ, nóng."

Hiên Viên Hủ đá văng cửa nhà gỗ, để Hàn Vận trên giường, sau đó quay đầu lại đi khóa cửa.

"Vận Nhi, làm sao thế?"

Hiên Viên lo lắng hỏi.

Hàn Vận khó chịu vặn vẹo thân mình.

"Nóng... Hủ..... cho ta."

Hiên Viên Hủ bắt mạch cho Hàn Vận. Tuy rằng hắn không phải đại phu, nhưng tốt xấu vẫn có thể chẩn đoán mạch.

Thấy mạch Hàn Vận không có gì bất thường, một bộ dáng dục hỏa đốt người. Hiên Viên Hủ buồn bực, nên giải quyết hay là phải hạ nhiệt.

Chậm rãi cởi bỏ áo quần Hàn Vận, sự đυ.ng chạm của Hiên Viên Hủ như đốt thêm lửa trên người Hàn Vận. Theo bản năng Hàn Vận phát ra một tiếng rêи ɾỉ, đem thân thể đưa đến trong tay đối phương.

"Vận Nhi bộ dáng hiện tại thật đẹp nha."

Hiên Viên Hủ vẻ mặt mê muội nói.

"Hỗn đản, nhanh hành động đi."

Hàn Vận cảm thấy thân thể của mình như sắp nổ tung, mà tên hỗn đản này còn có tâm trêu đùa.

Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày.

"Bảo bối, miệng lưỡi vẫn không nghe lời như vậy."

"Hiên Viên Hủ nói nhiều quá, nếu không được ta đổi người khác."

Hiên Viên Hủ sắc mặt tối tăm. Tuy rằng hắn không thể thật sự làm gì Hàn Vận, nhưng giáo huấn một chút vẫn có thể.

Hiên Viên Hủ cởϊ qυầи áo ra, nằm trên giường.

"Vận Nhi, muốn thoải mái thì tự mình lên."

Vẻ mặt Hiên Viên Hủ không có ý tốt. Khó có được Vận Nhi chủ động, hắn đương nhiên muốn hưởng thụ một chút.

Hàn Vận đã biết người kia là một đại hỗn đản, nhưng mà du͙© vọиɠ nếu không phát tiết sẽ điên mất.

"Đáng chết!"

Hàn Vận nhìn thoáng qua chỗ kia của Hiên Viên Hủ không hề phản ứng.

Hiên Viên Hủ nheo mắt, ác liệt vỗ vỗ mông Hàn Vận.

"Vận Nhi, dùng cái miệng nhỏ nhắn làm tỉnh nó đi."

Đầu Hàn Vận nóng lên, nhìn vật mềm nhũn nằm ở trong đám cỏ, rốt cục nhắm mắt ngậm lấy.

Hiên Viên Hủ thoải mái rầm rì ra tiếng. Đúng là yêu tinh, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho huynh đệ mềm nhũn của hắn có tinh thần đứng lên.

Chỉ đáng tiếc, Hiên Viên Hủ còn chưa có kịp hưởng thụ, bả vai đột nhiên bị đè nặng, sau đó gương mặt Hàn Vận liền xuất hiện trước mắt hắn.

Hàn Vận khóa ngồi ở trên người Hiên Viên Hủ, nhếch miệng cười. Hiên Viên Hủ trợn mắt há hốc mồm. Vận Nhi không có làm bất cứ sự chuẩn bị nào đã ngồi lên.

"A!"

Hai người đồng thời kêu lên.

Hàn Vận cảm giác chỗ nào đó ở phía sau bị xé rách, truyền đến một trận đau đớn. Hiên Viên Hủ cũng cảm giác tiểu huynh đệ bị đè lên phát đau.

Chuyển động eo, Hàn Vận hút một hơi, thân thể nhấp nhô phập phồng lên xuống. Đau đớn dần dần bị kɧoáı ©ảʍ thay thế, hai người không biết mỏi mệt làm việc trên giường.

"Buông ra!"

Ngay tại Hàn Vận tới giới hạn, đột nhiên bị một bàn tay ngăn chặn.

"Vận Nhi, cùng nhau."

Hiên Viên Hủ một tay giữ tiểu Vận Vận, cử động eo lưng rất nhanh.

"A, ui...!"

Hàn Vận cảm giác một dòng nước nóng hổi tràn vào trong cơ thể, cùng lúc với luồng nhiệt đó phía trước cũng được giải phóng.

Sóng tình qua đi Hàn Vận vô lực nằm ở trên người Hiên Viên Hủ, bộ dáng giả chết.

"Tẩy rửa một chút"

Hiên Viên Hủ vỗ vỗ khuôn mặt mệt mỏi của Hàn Vận, lúc này thân thể cả hai người đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Không cần, mệt rồi."

Hàn Vận híp mắt, hưởng thụ dư vị sau cao trào.

"Nếu sinh bệnh, ngày mai sẽ không thể lên thuyền."

Hiên Viên Hủ biết cái gì có thể đả động vị đại thúc tham tiền này.

Quả nhiên, Hàn Vận ngồi dậy, bất chấp thân thể suy yếu, ra lệnh:

"Ôm ta đi tắm."

Hiên Viên Hủ đã sớm nhận mệnh, ôm lấy Vận Nhi của hắn đi vào phòng tắm.

Cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ cho người đã muốn mê man, Hiên Viên Hủ cảm thấy thật thỏa mãn, chuyện ở nơi này rốt cục đã giải quyết xong, cũng đã đến lúc phải trở về.