Chương 114: PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (1)

Ngoại ô Tường Ưng thành, trong một gian miếu đổ nát, một đứa bé gầy nhom quần áo lam lũ đang bị những người ăn mày khác ức hϊếp đánh chửi.

"Đánh chết nó đi, ngươi mà cũng dám mắng lão đại, không muốn sống nữa sao?"

"Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi."

Âm thanh đánh chửi vang dội, tay đấm chân đá không ngừng, đứa bé cuốn tròn thân thể. Dù bị những người này đánh cho mình đầy thương tích, ánh mắt lại như trước bất khuất.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này một tiếng hét phẫn nộ vang lên. Một người cưỡi tuấn mã đứng ở trước miếu đổ nát quát lên.

"Các ngươi đều là người lớn lại đi ức hϊếp một đứa trẻ, còn là người sao?"

"Đại gia, nó có bạc thế nhưng không chịu giao ra, bọn ta chỉ là cho nó biết một chút quy củ mà thôi."

Một gã cười mỉa nói. Thấy vị lão gia này có mang vũ khí bên mình, đã biết không phải người thường.

Vị lão gia nhìn tên ăn mày một cái, xuống ngựa đi vào, đến bên cạnh đứa bé kia.

"Tiểu huynh đệ đi theo ta không?"

Đứa bé dùng sức gật đầu, loại thương tổn này nó chịu quá đủ rồi!

Vị lão gia mỉm cười, ôm lấy đứa bé lên ngựa.

Đứa bé được đưa tới một chỗ rộng lớn, vị lão gia còn lệnh người chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho nó.

"Nơi này về sau chính là nhà của con, tắm rửa thay quần áo đi."

Không bao lâu, đứa bé tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới đi ra. Vị lão gia vừa lòng gật gật đầu.

"Ta là Trương Đức Thành, là Minh Chủ Võ Lâm, con tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nghe được tên này đứa bé kinh ngạc.

"Con.., con gọi là Lam Tuyết, năm nay tám tuổi."

"Ha ha, ta gọi con là Tiểu Tuyết đi, về sau ở lại Võ Lâm Minh, ta sẽ tìm sư phó dạy con võ nghệ. Con đồng ý trở thành người của Võ Lâm Minh không?"

Trương Đức Thành vẻ mặt hiền từ nói.

Lam Tuyết hơi hơi do dự, cuối cùng nói:

"Dạ, đồng ý."

Ngày qua ngày, một năm lại một năm, Lam Tuyết ở Võ Lâm Minh dần dần cũng có vị trí của mình. Mặc dù không phải quyền cao chức trọng, nhưng cũng không ai coi khinh.

"Lam thiếu hiệp, Minh chủ gọi thiếu hiệp."

"Được."

Lam Tuyết đứng ở cửa phòng Trương Đức Thành nhẹ nhàng gõ cửa.

"Tiến vào."

Lam Tuyết đẩy cửa bước vào, hơi hơi khom người nói:

"Tham kiến Minh chủ."

Lam Tuyết đã mười hai tuổi, dáng người cũng cao hơn nhưng hơi gầy, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn nét trẻ con.

"Ngồi đi."

Trong phòng chỉ có Trương Đức Thành.

Lam Tuyết ngồi vào một chiếc ghế, tự hỏi Minh chủ gọi mình tới nơi này có việc gì.

Trương Đức Thành thần sắc ngưng trọng khẽ thở dài một tiếng.

"Ai da..., Tiểu Tuyết, con hẳn là cũng nghe nói ma giáo có hành động, nhiều căn cứ địa của Võ Lâm Minh đã bị ma giáo san bằng."

Lam Tuyết gật đầu, đối với sự kiện này hắn cũng có nghe thấy.

Trương Đức Thành nhìn thật sâu vào mắt Lam Tuyết.

"Nuôi binh ba năm dùng một ngày, Tiểu Tuyết đồng ý đi đến tổng đàn ma giáo thám thính tin tức ma giáo không?"

Thám thính tin tức ma giáo? Tin tức ma giáo dễ thám thính như vậy sao? Nếu dễ sẽ không có nhiều căn cứ địa bị hủy.

"Ý Minh chủ là để con lẻn vào tổng đàn ma giáo?"

Lam Tuyết biến sắc.

Trương Đức Thành gật đầu, nói:

"Tiểu Tuyết, đây là cơ hội vì Võ Lâm Minh, cũng là ý nghĩa tồn tại của con."

Trương Đức Thành một câu đã làm Lam Tuyết như muốn bị phá hỏng.

"Dạ."

Lam Tuyết lạnh lùng lĩnh lệnh, trong lòng không khỏi nghĩ đến lúc trước Trương Đức Thành cứu mình vì nghĩ có một ngày có thể dùng được. Hiện tại đã đến lúc đó rồi.

Trương Đức Thành sao nhìn không ra Lam Tuyết suy nghĩ gì, chỉ là việc này phải làm, mà người duy nhất phù hợp điều kiện chỉ có Lam Tuyết.

"Nếu không có chuyện khác, Lam Tuyết xin lui xuống trước."

"Ờ, đi xuống đi, chuẩn bị ngày mai đi Huyết Mạn Thành."

Trương Đức Thành nâng chung trà lên thản nhiên nói, cũng đem lo lắng cùng đau xót trong mắt giấu đi.

Lam Tuyết xoay người rời đi. Không nghĩ tới Minh chủ giao cho mình nhiệm vụ lớn như thế, ẩn núp ở tổng đàn ma giáo.

Tới Huyết Mạn Thành xong, Lam Tuyết mới biết được Thiên Đường hay Địa Ngục.

Lam Tuyết không biết vì sao mình là nam tử, còn có thể bị nam tử khác trêu ghẹo. Chẳng lẽ mọi người ở Huyết Mạn Thành đều là biếи ŧɦái sao?

"Lão bản, cho một phòng."

Lam Tuyết đi vào khách điếm.

"Trên lầu đều là phòng, tùy tiện ở, nếu có người chết thì ném qua cửa sổ là được."

Ông chủ khách điếm ngáp một cái.

Biểu tình trên mặt Lam Tuyết cứng đờ, không nói thêm cái gì, trực tiếp lên lầu.

Đợi Lam Tuyết lên lầu xong, ánh mắt ông chủ kia đột nhiên mở to,

"Người đâu."

Lập tức từ sau bếp đi ra một người trung niên lấm la lấm lét.

"Ông chủ có chuyện gì?"

"Đi bẩm báo giáo chủ, có một cực phẩm."

Hắn cười da^ʍ tà.

"Dạ."

Màn đêm buông xuống, Lam Tuyết khoanh chân ngồi ở trên giường. Tuy rằng hắn tập võ trễ nhưng không ngừng cố gắng, bởi vậy mỗi ngày cũng không quên tu luyện.

Ngay khi Lam Tuyết dần dần nhập định, trong không khí đột nhiên truyền đến một mùi hương thoang thoảng.

Do còn trẻ, kinh nghiệm giang hồ còn ít, Lam Tuyết rơi vào mê muội, sau đó liền mất đi tri giác.

"Ông chủ, sơn dương đã ngã."

"Đống gói, đưa đi."

Một đường xóc nảy, Lam Tuyết chỉ cảm thấy bốn phía có người đang nói chuyện, cũng không rõ họ nói gì. Sau đó thân thể chợt lạnh, Lam Tuyết nhịn không được run rẩy, chỉ là mắt vẫn như trước không mở ra được, tứ chi không một chút khí lực.

Thân thể bị nâng lên, Lam Tuyết cảm giác giống như bị nhấn vào trong nước, ý thức lại biến mất, âm thanh bên tai cũng trở nên mông lung hơn.