Chương 117: PN Lam Tuyết và Tà Thiên Viêm (4)

Lam Viện rộng rãi xa hoa hơn chỗ Lam Tuyết ở lúc trước không biết bao nhiêu lần.

"Lam công tử, giáo chủ phân phó, về sau nơi này chính là chỗ ở của công tử."

Đập vào mắt là màn che lụa mỏng trắng như tuyết, phía sau như ẩn như hiện một cái giường cực lớn. Ánh mắt Lam Tuyết tối sầm lại, có chút tự giễu khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra. Đổi hoàn cảnh để tăng kí©h thí©ɧ sao? Lam Tuyết không thích nơi này, chỉ cần còn đang ở trong Thúy Trúc Viện thì đều giống nhau, đều làm hắn thấy ghê tởm.

Lam Tuyết yên ổn ở ba ngày, Trần Thần mang theo Tiểu Tứ đến bái phỏng.

"Lam Tuyết."

Trần Thần vui vẻ hướng Lam Tuyết chạy tới.

Nét mặt Lam Tuyết dần dần nhu hòa. Kỳ thật Trần Thần lớn hơn hắn hai tuổi, lại giống như trẻ nhỏ, thường thường quấn quít lấy hắn.

"Sao ngươi lại tới đây, vào ngồi."

Lam Tuyết mỉm cười nghênh nói.

"Hì hì, không phải do ta nhớ ngươi sao?!"

"Nơi này thật khá."

"Tiểu Tứ, không được vô lễ."

Trần Thần răn dạy một tiếng, lập tức cười thần bí.

"Lam Tuyết xem ta mang cái gì đến đây."

Nói xong, lấy ra một bao giấy.

"Bánh hoa quế!"

Trần Thần cười hắc hắc.

"Biết ngươi thích ăn, hôm nay Tiểu Tứ đi ra ngoài, ta nói hắn mua cho ngươi."

Lam Tuyết lập tức tiếp nhận, chân thành nói cảm tạ.

"Trần Thần, cám ơn."

Trần Thần lắc đầu.

"Việc nhỏ không đáng cảm tạ đâu, ngươi ăn nhanh đi, ta còn phải đi về."

"Đi nhanh vậy sao?"

Lam Tuyết sửng sốt.

Trần thần cười khẽ cười.

"Ta sẽ đến nữa."

Lam Tuyết tự mình tiễn Trần Thần về xong. Trở lại phòng, Lam Tuyết cầm lấy bánh hoa quế trên bàn không nghĩ gì ăn vào miệng.

Ngay khi Lam Tuyết sắp ăn hết Tiểu Cửu đã trở lại.

"Công tử ăn cái gì vậy, sắp tới cơm trưa rồi."

"Bánh hoa quế, ngươi ăn không?"

Lam Tuyết có chút ngượng ngùng đem miếng bánh cuối cùng đưa ra.

Tiểu Cửu lắc đầu. Hắn cũng không thích ăn đồ ngọt, so với mấy thứ này, hắn càng thích ăn màn thầu dưa muối.

"Công tử, bánh này chỗ nào đến?"

Tiểu Cửu nghi hoặc hỏi. Nếu hắn không có mang đến thì có ai ở Thúy Trúc Viện mang điểm tâm tới chỗ này.

"Là Trần Thần đưa tới."

Sắc mặt Tiểu Cửu chợt biến đổi, giọng đột nhiên trở nên sắc bén lên.

"Công tử sao có thể ăn món hắn đưa cho, ai biết hắn trước đó đã bỏ gì vào trong?"

Lam Tuyết khẽ nhíu mày.

"Tiểu Cửu!"

Lam Tuyết thật sự có chút tức giận.

Ngay khi Tiểu Cửu còn muốn nói cái gì đó, Lam Tuyết đột nhiên cảm giác có chút choáng váng.

"Công tử làm sao vậy?"

"Đầu của ta có chút choáng."

"Nô tài lập tức đi tìm đại phu, công tử chờ ta trở lại."

Tiểu Cửu cẩn thận đem Lam Tuyết dìu đến tràng kỉ ngồi, vội vàng chạy đi. Lam Tuyết gật đầu, lại phát hiện thân thể trở nên yếu đuối vô lực.

Đợi Tiểu Cửu rời đi, đột nhiên có hai gã áo xám tiến vào. Lam Tuyết híp mắt nhìn về phía hai người kia.

"Ngươi chính là Lam công tử sao?"

"Các ngươi là ai, ai cho các ngươi vào!"

"Ta phi, bây giờ còn tự cao tự đại, trong chốc lát nữa cho ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ."

Người áo xám da^ʍ tà cười.

Lam Tuyết hoảng sợ nhìn hai gã áo xám trước mặt, đang cởϊ qυầи áo của mình.

"Dừng tay! các ngươi là hỗn đản!"

Lam Tuyết nổi giận quát, nhưng cơ thể vô lực, thậm chí khi hai người kia vuốt ve, thân thể theo bản năng có phản ứng.

Người áo xám tham lam nhìn thân thể xinh đẹp của Lam Tuyết.

"Không hổ là nam sủng mà giáo chủ yêu thích, quả nhiên là một bảo vật."

"Cút ngay!"

Lam Tuyết phát hiện tuy rằng thân thể có phản ứng, nhưng trong lòng cũng kháng cự. So với Tà Thiên Viêm, hai người này làm hắn cảm thấy ghê tởm. Nếu như bị hai người làm nhục thì hắn tình nguyện đi chết!

"Hắc hắc, cái miệng nhỏ nhắn không nghe lời, hay là dùng cách khác đi."

Một trong hai người áo xám quần, đem vật dơ bẩn trong khố ra đưa tới trước miệng Lam Tuyết.

Lam Tuyết mím môi nhưng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

"Đừng lằng nhằng, trong chốc lát Tiểu Cửu sẽ trở lại, chúng ta làm nhanh đi."

Một người áo xám dùng lực tách hai chân Lam Tuyết ra, muốn đem thứ xấu xí giữa hai chân hắn trực tiếp xâm nhập vào thân thể Lam Tuyết.

"Không...!"

Hai mắt Lam Tuyết đỏ au. Muốn kháng cự nhưng không có lực.

Ngay khi người áo xám đè đùi Lam Tuyết, chuẩn bị tiến vào, nháy mắt đột nhiên cảm giác cổ chợt lạnh, máu tràn ngập hai mắt, không còn tri giác.

Một tên khác sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, nhìn vạt áo màu đỏ trước mắt không có gió vẫn bay.

"Giáo...... giáo......"

Còn chưa nói hết đã đi theo tên áo xám kia.