Chương 4

"Xin lỗi, tôi tới muộn một chút." Hứa Giới một tay chống nạnh, khi nói chuyện có chút thở hổn hển, cậu rối rít xin lỗi và giải thích: "Cậu biết mà, giờ này trên đường rất kẹt xe."

"Không có việc gì." Bạn duỗi tay gạt tóc mái dày nặng trên trán, bạn nghiêng người dẫn cậu ấy vào nhà.

"Cậu vào đi."

Cậu ở chỗ tủ giày thay dép đi trong nhà, yên tĩnh theo sau bạn lên thư phòng ở lầu hai.

"Cô chú không có nhà sao?" Cậu lẳng lặng ngồi xuống bên bàn sách.

"Đêm nay bọn họ ra ngoài ăn liên hoan, đại khái là hai giờ sau sẽ về đến nhà." Bạn mở sách giáo khoa trên bàn ra, lấy mấy bài thi được đánh dấu đầy màu đỏ, thấp giọng nói: "Có thể bắt đầu rồi."

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên nghe vào trong tai như tiếng suối chảy róc rách, khi cậu ấy rũ mắt giảng đề, ánh đèn hắt lên hàng mi dài, đổ xuống một cái bóng mờ trước mắt.

"Nghe hiểu không?" cậu ấy ngước mắt hỏi bạn.

"A?" bạn nhìn cậu ấy quá nhập tâm, khi phục hồi lại tinh thần thì liên tục gật đầu, trả lời: "Nghe hiểu. Cậu có khát không, cậu muốn uống nước trái cây hay là cà phê?"

"Không cần." Cậu ấy lễ phép từ chối.

"Không có việc gì, chờ tôi vài phút." Bạn lắc đầu nói, ánh mắt u ám thấp thoáng sau sợi tóc, khiến người ta không nhìn rõ.

Đương nhiên bạn sẽ không ngốc đến mức cho thuốc ngủ vào cà phê nóng, thuốc ngủ hỗ trợ giấc ngủ, còn cà phê lại giúp tỉnh táo. Cho nên khi bạn bưng hai ly nước trái cây tiến vào, bạn nói: "Trong nhà không còn cà phê, chỉ có thể uống nước trái cây thôi."

Cậu ấy nhận lấy ly nước trái cây bạn đưa qua, nhưng lại không hề uống một ngụm mà tùy tay đặt lên bàn.

Thấy thế bạn bất động thanh sắc, cười nói: "Cậu không thích nước trái cây sao? Trong nhà còn có sữa bò, cậu chờ tôi một chút."

"Không phải, Lâm Tô thật sự không cần phiền phức như vậy đâu." Cậu ấy duỗi tay, ngăn bạn lại, sắc mặt khó xử.

"Tôi đến đây để làm thêm, không phải đến làm khách, cậu không cần chiêu đãi tôi như thế."

"Vậy cậu uống một chút nước trái cây trước đi." Bạn một lần nữa ngồi trở lại ghế của mình, cầm lấy cái ly của bạn, hé miệng nhỏ uống lên.

Thấy bạn như vậy, Hứa Giới trả lời được, sau đó cử chỉ văn nhã cầm lấy ly thủy tinh đưa đến bên môi.

...

"Hứa Giới." bạn nhẹ nhàng gọi cậu ấy, ngón tay kéo lấy cổ tay áo của cậu, đôi mắt thâm trầm, đen tối, sâu không thấy đáy.

"Hứa Giới, cậu có biết không thật ra từ rất lâu trước đây tôi đã chú ý đến cậu."

"Thật ra tôi đã thích cậu lâu rồi."

"Lâm Tô." Thiếu niên tránh thoát khỏi sự lôi kéo của bạn, cậu ấy không hề cho bạn cơ hội nói chuyện, nhanh chóng đóng sách giáo khoa lại.

"Tôi vốn tưởng rằng, cậu tìm tôi đơn thuần vì muốn học thêm, không nghĩ tới cậu cũng giống như những người khác, có mục đích không trong sáng."

Cậu hoắc mắt đứng dậy, trong giọng nói có sự bất đăc dĩ và chán ghét: "Xem ra tôi không hợp với công việc làm thêm này, cậu hãy tìm người khác đi."

Nếu là trước kia, tâm tư của bạn mà bị thiếu niên phát hiện, lại nghe thấy ngữ khí phiền chán của cậu ấy, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy khổ sở, đau lòng, cậu ấy vô tình từ chối chính là cái bạt tai cực mạnh đối với bạn.

Nhưng mà lần này, Hứa Giới còn chưa hiểu rõ tình hình lắm, nếu cậu đã tới đây thì đừng nghĩ tới việc có thể rời đi.

Bạn bình tĩnh ngồi đó, tùy cậu đứng dậy đi ra ngoài, bạn chỉ lạnh lùng nói: "Hứa Giới, cậu quá coi thường tôi rồi, cậu cho rằng tôi và những người ngu xuẩn đó giống nhau ư, chỉ biết tỏ tình một cách nhàm chán sao?"

Trán thiếu niên tựa lên cửa thư phòng, chân cậu nặng tựa ngàn cân, bước cũng không bước được.

Ngón tay thon dài như cành trúc dù thế nào cũng không mở được cửa, giọng nói của cậu hữu khí vô lực: "Cậu bỏ thuốc trong nước trái cây?"

Cậu ấy gian nan xoay người, mặt hướng về phía bạn, cơ thể dựa theo ván cửa trượt xuống, đôi mắt thanh triệt hàm chứa chán ghét và kinh sợ: "Vì sao cậu lại làm như vậy?"

"Bởi vì tôi thích cậu." Mục đích đã đạt thành, cậu ấy giống như con cừu nhỏ chỉ đợi tế trong lãnh địa của bạn, mặc bạn xấu xé, hơn nữa việc này vĩnh viễn sẽ không có ai biết.

Đôi mắt bởi vì tâm tình quá kích động mà trở nên ướŧ áŧ, bạn vui vẻ đến mức cả người run lên, từng bước tới gần thiếu niên.

Trong ánh mắt kinh hoàng của cậu ấy, bạn ngồi xổm xuống, duỗi tay mạnh mẽ đem máu tóc đen của thiếu niên xoa đến rối tung.

Bản edit đăng duy nhất tại truyenhdx.com Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

"Lâm Tô, đúng là tôi đã xem thường cậu. Làm ra việc như vậy mà cậu bảo do thích tôi ư?" tác dụng của thuốc ngủ khiến cho ánh mắt của thiếu niên trở nên tan rã, cậu kiệt sức chống cự cảm giác hôn mê trong đầu, chê cười nói: "Cậu làm bẩn chữ này rồi."

"Mềm quá." Ngón tay bạn xuyên qua mái tóc của thiếu niên, không hề để bụng đến sự châm chọc của cậu ấy, bạn nhẹ nhàng mở miệng: "Trên thế giới phân chia ra rất nhiều loại thích có loại thích trắng ra, có loại thích che chở, thích chiếm cứ... mà tôi thích..."

Ngón trỏ của bạn nâng cằm cậu ấy lên, cười tùy ý, miệng lưỡi tà ác: "Chính là cầm tù cậu."

"Từ nay về sau, cậu chính là vật sở hữu của tôi. A Giới..." Đôi mắt trắng đen rõ ràng của bạn liếc cậu ấy một cái, đột nhiên lại có thái độ thiên chân hiếm có.

Bạn chưa bao giờ gọi ai thân mật như thế, trong lúc nhất thời bạn cảm thấy ngại ngùng, bạn nhỏ giọng lặp lại: "A Giới, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Chỉ cần cậu nghe lời, tôi sẽ đối tốt với cậu."

Lông mi của thiếu niên dần dần rũ xuống, thuốc làm cậu ấy hôn mê. Bạn giống như con chuột vụиɠ ŧяộʍ vươn móng vuốt, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mềm mại của cậu ấy, đuôi mắt bạn nhếch lên, thỏa mãn mừng thầm.

Vóc dáng của thiếu niên cao gầy, trọng lượng của cơ thể lại không nhẹ, cũng may thư phòng cách rất gần phòng ngủ của bạn, bạn đem cậu ấy chuyển từ thư phòng qua phòng ngủ cũng không cần phải cố hết sức.

Bạn lo lắng lượng thuốc không đủ sẽ khiến cho thiếu niên có sức lực phản kháng, vậy nên bạn đã độc ác cho lượng thuốc đủ để thiếu niên hôn mê suốt cả một ngày.

Bạn luôn thích những gam màu tối, ví dụ như đen, xám.. nhưng vì thiếu niên bạn đã đem những thứ màu xám đậm trên giường đổi thành màu vàng nhạt.

Mái tóc của thiếu niên bị xoa đến lộn xộn, còn cậu đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ, ngũ quan của cậu tinh xảo, tuy rằng ngủ khá bất an những vẫn xinh đẹp đến mức khiến bạn không thể rời mắt.

Từ tủ gỗ bạn lấy ra một bộ chăn nệm màu đen, sau khi trải ra mép giường bạn tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối yên tĩnh. Bạn mở to hai mắt nhìn trần nhà, bởi vì có thiếu niên ngủ ngay bên cạnh nên bạn cảm thấy hết sức an tâm.

Dường như đêm tối cũng không còn đáng sợ nữa, bạn hạnh phúc nhắm mắt lại, bất giác mỉm cười.

____

Nữ chính là một người đáng thương...