Chương 10: Trộm sổ đỏ

Nơi Hải Thành xa xôi, Bạch Kính Xuyên đứng bên hiên nhà, ngước mắt nhìn ngắm những vì sao lấp lánh trên bầu trời, lòng nhớ đến môi mắt sáng rực của người nào đó.

Không biết giờ này Triệu An Ngữ thế nào? Hẳn rất vui vẻ vì sự vắng mặt này của anh?

Mấy năm xa cách, cô gái nhỏ ngây ngô năm nào nay đã trưởng thành, mang nét thanh xuân căng tràn quyến rũ, đáng tiếc trái tim cô vẫn như cũ chưa một lần hướng về anh.

Là do vấn đề tuổi tác cách xa quá lớn, hay tại anh quá cứng ngắc không hiểu cách lấy lòng phụ nữ? Khiến cô bao năm qua chưa thể vì mình rung động.

"Ngữ Ngữ."

"Nếu em chịu mở lòng, em sẽ thấy tôi cũng không đến nỗi khiến em chán ghét như vậy." Bạch Kính Xuyên cảm xúc ngổn ngang, đem tâm tư trong lòng khẽ nói thành lời.

Bạch Kính Xuyên khẽ cười khổ một tiếng, có lẽ bản thân đã quen với sự ghẻ lạnh của cô, cho nên ngoài đau lòng ra chưa từng nản lòng từ bỏ.

"Tư lệnh tới giờ uống thuốc rồi." Sĩ quan phụ tá đem áo ấm khoác lên vai Bạch Kính Xuyên, quan tâm nhắc nhở.

Bạch Kính Xuyên không có phản ứng, đôi mắt dán chặt vào ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, một lúc sau mới thu hồi dáng vẻ tương tư, xoay người kéo chiếc áo choàng dài trên vai xuống đem trả lại cho Lâm Tường, khuôn miệng điểm nụ cười nhạt đi ngang qua anh ta bước vào trong nhà.

Lâm Tường cúi đầu nhìn chiếc áo xanh lá trên tay mình, bất lực thở dài một hơi.

Từ ngày ở Châu Nam trở về, anh ta vẫn luôn cảm thấy tư lệnh của mình có tâm sự, nhưng lại không có dũng khí nhiều chuyện, chỉ có thể đứng một bên âm thầm quan sát.

Nhưng anh ta cũng là một người chưa từng yêu đương, nên có ngày đêm để ý cũng không tìm ra thủ trưởng đang mắc bệnh tương tư.

Anh ta học theo Bạch Kính Xuyên đưa mắt nhìn lên trời cao, thử xem có tìm được đáp án từ nơi đó không?

Nhưng chưa được một giây, anh ta đã từ bỏ, sau đó nhanh chóng cất bước theo gót chân Bạch Kính Xuyên.

Lâm Tường bưng cốc nước trắng, cùng hai viên thuốc có màu xanh vàng tới phòng ngủ.

Bạch Kính Xuyên đi lại giường ngồi xuống, nhận lấy thuốc từ tay Lâm Tường bỏ vào miệng.

Hoàn thành các bước, anh đặt cốc đã cạn nước vào khay, trả lại cho Lâm Tường hỏi:

"Còn bao nhiêu thuốc nữa?"

"Dạ năm ngày nữa là hết." Lâm Tường nhanh lẹ đáp.

Nghe Lâm Tường trả lời, ánh mắt anh hiện lên tia đăm chiêu cất lời: "Ngày mai cậu qua bác sĩ Ngô hỏi xem, tôi có thể ngừng uống được chưa?"

Vì chuyện bị thương cách đây hai năm về trước, viên đạn tuy không lấy được mạng anh, nhưng làm tổn hại đáng kể đến vùng ngực. Bạch Kính Xuyên hàng ngày phải đều đặn uống thuốc mới có thể bình ổn hô hấp được, nhưng bây giờ anh đã có dự tính cho tương lai của mình, không muốn do nó mà ảnh hưởng đến việc lớn khác.

Lâm Tường nghi hoặc nhìn Bạch Kính Xuyên, không phải bác sĩ Ngô từng nói tư lệnh phải uống thuốc này liên tục trong vòng ba năm à? Giờ mới được hai năm đã muốn ngừng là sao?

"Có việc gì à?" Thấy Lâm Tường chưa chịu rời đi, Bạch Kính Xuyên nhướng mày hỏi.

Lúc này Lâm Tường mới hô to:

"Dạ, đã rõ." Rồi quay người đi ra cửa.

"Chờ chút đồ đạc trong phòng cậu gọi người đến thay mới hết cho tôi." Khi cánh cửa từ từ khép lại, thanh âm phía trong chợt vọng ra, lâm Tường dừng tay lại dỏng tai lắng nghe phân phó.

"Đổi thành gam màu sáng." Bạch Kính Xuyên rà soát lại căn phòng một lượt, cảm thấy đồ vật trong phòng toàn gam màu tối quá tẻ nhạt, sợ Lâm Tường không biết lại dựa theo những thứ đã có để thay tiếp tục căn dặn.

"Dạ."

Lâm Tường nói xong chờ đợi thêm vài giây, cho đến khi không còn nghe thấy thanh âm nào nữa, lúc này mới đóng chặt cửa lại.

Bạch Kính Xuyên cởi bỏ bộ quân phục theo anh cả ngày trên người ra, đáy mắt phảng phất tia mong chờ.

Trái ngược với Hải Thành thời tiết hài hòa dễ chịu, Châu Nam đang phải hứng chịu những trận mưa rào.

Màn đêm âm u, lâu lâu ở phía chân trời lóe lên những vệt sáng dài. Triệu An Ngữ ngồi vào bàn làm việc, đã qua hai tiếng đồng hồ nhưng trên trang word máy tính, lại không có lấy một con chữ nào.

Đầu óc cô hiện tại chia thành hai nửa, một bên muốn làm theo lời Doãn Khiên nói, bên còn lại ra sức phản đối.

Triệu An Ngữ đưa tay gõ mạnh vào đầu mình, muốn hai luồng suy nghĩ đó hợp thành một. Thực lòng ngoài mục đích mượn tiền nhà họ Doãn ra, cô rất mong được về chung một nhà với Doãn Khiên.

Mà hiện thực thì trộm sổ hộ khẩu là cách tốt nhất, cô có thể nghĩ ra được trong hoàn cảnh này.

Hơn nữa cô cảm thấy mình không có nhiều thời gian cho việc sợ sệt, đợi Bạch Kính Xuyên quay lại, chẳng biết bản thân mình sẽ đi về đâu nữa.

Với dòng suy nghĩ đó, Triệu An Ngữ trở nên táo bạo hơn, cũng bắt đầu hạ quyết tâm, nhẩm tính thời gian thuận lợi trộm đi cuốn sổ đỏ trời không biết, quỷ chẳng hay.

Thời gian từ tám giờ tối đến mười hai giờ khuya, lúc vào bố cô cũng ở trong thư phòng, sau một giờ là thời cơ hành động thích hợp nhất.

Cô nhìn nhìn vào đồng hồ, thấy thời cơ đã tới, liền rời ghế đứng lên rón rén đi xuống cầu thang.

"Cạch." Tiếng đóng cửa vang lên, khiến trái tim yếu ớt Triệu An Ngữ giật thót, cô cúi người nép vào vách cầu thang, cẩn thận quan sát hướng đi của bố, chờ ông bước vào phòng ngủ mới an tâm đứng dậy.

Nếu như có người hỏi cô rằng cảm giác làm việc xấu thế nào? Cô có thể không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời là rất hoảng loạn, lúc nào trong người cũng lo sợ bị phát hiện.

Triệu An Ngữ đến trước cửa thư phòng, trái phải nhìn qua một lượt, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Cô không dám bật điện, dùng chiếc đèn nhỏ từ điện thoại soi đường tới két chứa đồ, ngồi xổm xuống nhấn mật mã.

Sau vài lần thực hiện thất bại, Triệu An Ngữ nghĩ tới khả năng bố cô sẽ sử dụng ngày thành lập công ty để làm mật khẩu, cô giơ tay lên nhấn thử không ngờ lại chính xác.

Triệu An Ngữ vui vẻ cười tươi, hạ thấp tay xuống soi đèn vào trong tủ.

Cuốn sổ đỏ trùng hợp để ngay dưới đống giấy tờ, bằng khen trong suốt mười mấy năm đi học của Triệu An Ngữ, chúng có mặt ở đây chứng tỏ Triệu Anh cực kỳ tự hào về người con gái này.

Tay Triệu An Ngữ run rẩy lướt qua cầm lấy cuốn sổ màu đỏ. Đây là lần đầu tiên cô làm trái ý bố, cũng phụ đi niềm tin của ông đối với mình.

"Đoàng." Ngoài cửa vệt sáng xuyên thủng tầng mây đánh xuống mặt đất. Triệu An Ngữ như mất hết sức lực, yếu ớt bệt dưới sàn nhà.

"Bố là con gái bất hiếu, mong bố hãy hiểu cho con."

Bất ngờ đôi mắt cô ẩn hiện tia kiên định, ôm cuốn sổ vào lòng, tay bám vào cạnh bàn chống đỡ cơ thể đứng lên đi về phòng.

Triệu An Ngữ mở ngăn kéo tủ đầu giường giấu nó vào trong đó, rồi không nhịn được lập tức nhắn tin thông báo cho Doãn Khiên, bất chấp lúc này đang là một giờ sáng.

Cô nhắn xong không ôm hy vọng gì nhiều anh sẽ hồi đáp, ngay khi cô đặt di động lên mặt tủ, tiếng chuông bất ngờ kéo tới.

"Mai chiều anh đến đón em."

"Em làm anh thức giấc sao?" Triệu An Ngữ nghĩ vì mình nhắn tin tới làm anh thức giấc, ái ngại nói.

"Không có, anh còn một số công việc cần giải quyết ngay cho kịp phiên tòa sáng mai." Doãn Khiên vội giải thích.

"Dạ, vậy anh làm xong rồi phải đi ngủ luôn nhé." Triệu An Ngữ như cô vợ nhỏ nghiêm khắc nhắc nhở.

"Tuân lệnh bà xã." Doãn Khiên không đứng đắn lên tiếng.

"Ai là bà xã của anh chứ?" Triệu An Ngữ rõ ràng vui đến mức cười tươi như hoa, lại làm ra vẻ không vui nói.

Doãn Khiên cười lớn: "Em đấy, gọi trước cho quen."

"Nhớ ngủ sớm đấy." Triệu An Ngữ đỏ mặt, nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện xấu hổ này.

Đầu bên kia, ở nơi yên tĩnh nhất trong quán bar, người chồng mẫu mực của ai đó vừa đút di động vào túi quần, đã bị người phụ nữ thân hình uốn éo như rắn quấn lấy:

"Khiên, hóa ra anh trốn ở đây, làm người ta cứ mong ngóng."

"Anh vào ngay đây." Anh ta rất tự nhiên nghiêng đầu hôn vào má cô ta như một sự ban thưởng, giọng ngả ngớn nói.