Chương 6: Trong mắt cô anh rất vô sỉ

Triệu An Ngữ ở trên lầu nghe ngóng, nhân cơ hội người giúp việc vào phòng để đồ, liền nhanh chân chuồn ra khỏi nhà.

Mấy hôm nay bố cô thay đổi một cách đáng ngờ, ngoài nói chuyện điện thoại với Doãn Khiên ra cô không có cách nào gặp mặt anh.

Người ta nói khi yêu con người thường u mê, Triệu An Ngữ bất chấp ngăn cấm, lái xe tới điểm đã hẹn trước.

Cô chẳng biết từ bao giờ một mối tình được mọi người chúc phúc, ủng hộ, lại trở thành khó khăn trùng điệp?

Trong phòng riêng nhà hàng truyền thống, Doãn Khiên vừa nhìn thấy Triệu An Ngữ liền kích động không thôi, không chờ được cô đến gần, chủ động cất bước tiến về phía cô: "Có vài ngày không gặp, sao em lại gầy đi nhiều thế này."

Đôi mắt Triệu An Ngữ đỏ hoe, có chút uất ức không nói thành lời ôm chầm lấy Doãn Khiên, cô thực sự rất nhớ anh, ngày đêm mong ngóng kề cận.

"Lại đây ngồi đi." Doãn Khiên dịu dàng hôn lên trán Triệu An Ngữ, sau đó nắm tay dắt cô tới bàn ngồi xuống, quan tâm kiểm tra nhiệt độ tách cà phê vẫn còn bốc khói nghi ngút trên bàn, thấy độ ấm vừa phải liền đẩy tới trước mặt cô nói:

"Loại cà phê mà em thích uống thử xem, chỗ này pha rất ngon."

Doãn Khiên vẫn luôn như vậy, quan tâm từng điều nhỏ nhặt nhất, Triệu An Ngữ bị sự ấm áp này làm cho cảm động, nâng cốc cà phê lên miệng thưởng thức: "Ngon lắm."

"Hợp khẩu vị em là tốt rồi." Doãn Khiên chăm chú nhìn cô, mỉm cười nói.

Sau đó hình như anh ta nhớ ra điều gì quan trọng, gương mặt căng thẳng hỏi: "Ngữ, có thật tên Bạch Kính Xuyên là quân nhân không?"

"Sao anh lại hỏi vậy? Anh ta vẫn luôn làm việc đó mà." Triệu An Ngữ đặt cốc cà phê xuống bàn, ngẩng đầu hỏi lại.

"À không có gì, anh chỉ tò mò thôi."

Doãn Khiên có chút mơ hồ, nếu anh ta làm trong quân ngũ sao chú ba anh không hề tra ra một chút thông tin gì về anh ta. Còn nói cả doanh trại chỉ có một người tên Bạch Kính Xuyên nhưng người này chú ấy không dám kiểm tra thông tin, cũng không dám thăm dò gốc gác. Chẳng nhẽ hắn ta từ lâu đã xuất ngũ? Nhưng lại lừa dối Triệu An Ngữ?

"Chuyện kia bác trai thế nào? Chắc hẳn bác ấy rất ghét em." Triệu An Ngữ không nhìn ra vẻ khác lạ của Doãn Khiên, trong lòng chứa nhiều phiền muộn, ôm cách tay anh ta nói.

"Sao có thể, bố vẫn luôn coi em là con dâu của mình, chờ sóng gió này qua đi chúng ta tiếp tục hôn lễ còn dang dở đó." Ánh mắt Doãn Khiên có điều giấu diếm, vòng tay ôm bả vai cô lên tiếng.

Triệu An Ngữ thở dài, giọng rất nhỏ tâm sự: "Em chỉ sợ bác ấy vì việc kia mà ghét bỏ em, bên ngoài ai cũng nói em là người phụ nữ đáng xấu hổ."

"Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh tin em. Hay là trước mắt hai ta cứ đăng ký kết hôn trước, ván đã đóng thuyền xem hắn ta làm gì được?" Doãn Khiên xoay người đối diện với Triệu An Ngữ, đáy mắt lóe sáng, dường như trong lòng đang dự tính một kế hoạch.

Triệu An Ngữ nhìn sâu vào mắt Doãn Khiên do dự. Trong đầu cô hiện lên câu nói của Bạch Kính Xuyên, anh ta nói cho dù cô có kết hôn vẫn không từ bỏ, một tờ hôn thú liệu rằng có thay đổi được không?

"Không được sao?" Thấy Triệu An Ngữ im lặng, Doãn Khiên tiếp tục mở miệng truy hỏi.

Triệu An Ngữ mặc dù rất muốn làm theo lời Doãn Khiên nói, nhưng cô lại không có gan chống lại lời bố. Từ nhỏ cô đã được giáo dục rất tốt, luôn là đứa bé ngoan nghe lời. Lần này trái ý bố trốn đi gặp anh đã là việc to gan nhất cô từng làm rồi.

"Bố em đã nói tổ chức hôn lễ xong mới được đăng ký kết hôn." Triệu An Ngữ cụp mắt mấp máy môi.

Đồng tử Doãn Khiên hơi co lại, việc đang ký kết hôn này là anh ta cùng Triệu Anh giao hẹn. Đa phần do ông ta chưa đủ tin tưởng anh, sợ mình có được Triệu An Ngữ rồi sẽ không giúp đỡ việc làm ăn của Triệu Thị nữa.

"Thôi được anh không ép em, hôm nào đó anh tìm bác trai nói chuyện này." Doãn Khiên áp tay vào má Triệu An Ngữ sủng ái nói.

Nghe lời anh ta nói, sắc mặt Triệu An Ngữ mới gạt đi phần căng thẳng.

"Nhà em cũng nên đề phòng tên Bạch Kính Xuyên đó, tốt nhất đừng qua lại nữa, anh nghĩ hắn ta làm ăn không mấy sạch sẽ đâu."

"Em cũng không muốn gặp anh ta nữa, nhưng chắc không phải như anh nghĩ đâu." Bỏ qua việc anh ta làm với mình, Triệu An Ngữ cảm thấy Bạch Kính Xuyên không phải loại người sẽ làm ra những việc xấu.

"Em quá thiện lương rồi, em xem hôm đó nếu như không có em ngăn cản hắn ta đã bắn chết anh rồi, chỉ có đám côn đồ mới hành động như vậy." Lời nói của Doãn Khiên mang theo căm phẫn nói.

Triệu An Ngữ ở bên Doãn Khiên khoảng hai giờ đồng hồ, cho đến khi anh ta nhận được cuộc gọi từ văn phòng luật mới chia tay nhau.

Cô trở về nhà đã gần giờ cơm trưa, cứ nghĩ bố cô đang ở công ty giải quyết công việc, lại không ngờ vừa bước vào cửa đã bắt gặp cảnh tượng Triệu Anh cùng Bạch Kính Xuyên hòa hợp đánh cờ.

"Tiểu Xuyên cháu đừng cố ý nhường ta nữa." Triệu Anh thắng đến ván thứ năm vạn phần đắc ý, nhưng vẫn giả vờ nói.

"Đâu có, là cháu chưa đủ khả năng." Bạch Kính Xuyên đi đại một nước cờ, khiêm tốn nói.

Triệu An Ngữ chướng mắt bĩu môi, Bạch Kính Xuyên dường như rất rảnh rỗi, ngày ngày đều tới nhà cô làm khách.

Triệu An Ngữ bắt đầu thấy nghi ngờ anh ta, có khi nào anh ta làm ăn bất chính như lời Doãn Khiên nói.

"Con vừa đi đâu về vậy?" Trong lúc lơ đãng quay đầu ra cửa, Triệu Anh phát hiện con gái đứng đó, liền cất giọng hỏi.

"Con đi mua ít đồ." Triệu An Ngữ mất tự nhiên, kiếm cớ trả lời.

Triệu Anh hơi híp mắt, không tin tưởng lời cô nói, nhưng lại không muốn vạch trần con gái trước mặt Bạch Kính Xuyên, khẽ nói: "Kính Xuyên tới tìm con đấy, mau lại đây đi."

Triệu An Ngữ bặm môi, ánh mắt nhìn Bạch Kính Xuyên sâu thêm vài phần.

"Bác trai cháu muốn đưa Ngữ Ngữ ra ngoài dùng cơm, được không ạ?" Đối diện với thái độ chán ghét kia, Bạch Kính Xuyên không hề tỏ ra không vui, ngược lại còn cười nói.

Triệu Anh dừng lại ván cờ, vui vẻ đồng ý: "Đi đi, ra ngoài ăn cho thỏa mái."

Có vẻ như giờ trong đầu ông ta chỉ nghĩ tới số tiền còn lại kia, Bạch Kính Xuyên đưa con gái mình đi luôn cũng được, chứ nói gì đến một bữa cơm.

"Đi thôi, em không nghe bác Triệu nói à?" Bạch Kính Xuyên từng bước đi lại chỗ Triệu An Ngữ, thấy nét mặt không tình nguyện đó, đưa tay nắm cổ tay cô nhỏ giọng nói.

"Bạch Kính Xuyên anh đã giở trò gì khiến bố tôi nghe lời anh như vậy?" Ngữ điệu Triệu An Ngữ khinh thường cất lời.

"Có giở trò đi chăng nữa mục đích cuối cùng của tôi vẫn là em." Bạch Kính Xuyên nghiêm túc nói.

"Bạch Kính Xuyên anh bỉ ổi, vô sỉ vừa thôi, tôi với anh sẽ không thể nào đâu." Triệu An Ngữ vung tay thoát khỏi bàn tay anh ta, lớn tiếng mắng.

Thật phí phạm cho cái dáng vẻ nghiêm nghị, đĩnh đạc bên ngoài của anh ta, bản chất bên trong mục nát vô cùng.

Cô đã từng cố gắng nhớ lại tất cả những gì trải qua cùng người đàn ông này trước đây, lục lọi mọi ký ức vẫn không thể nào tìm ra điểm phạm lỗi, để anh ta phải dùng cách ấu trĩ này trả thù cô cả.

"Có thể hay không? E rằng em không có quyền quyết định, Triệu An Ngữ một khi tôi đã xác định, quyết không buông tay, em nghĩ đi vì sao bố em lại thay đổi thái độ với tôi?" Bạch Kính Xuyên tiến thêm một bước, ghé sát bên tai cô thì thầm.

"Anh." Triệu An Ngữ run rẩy nghiến răng, lời nói đầy ẩn ý của Bạch Kính Xuyên khiến cô nhận ra anh ta đang ám chỉ chuyện gì.

Thứ quan trọng với bố cô nhất không phải Triệu thị sao? Không lẽ anh ta đã nắm được điểm gì trong đó?

"Người như anh chết không được tử tế đâu."

Bạch Kính Xuyên nhún vai, anh không nghĩ xa vậy đâu.

"Hai đứa còn chưa đi sao?" Triệu Anh nhìn hai người đứng đó thì thầm to nhỏ, thúc giục.

"Dạ." Bạch Kính Xuyên đưa mắt nhìn Triệu An Ngữ chờ cô quyết định.

Triệu An Ngữ nắm chặt dây túi xách, lạnh lùng quay người.

Nơi Bạch Kính Xuyên dẫn Triệu An Ngữ đến, là một nhà hàng theo phong cách cổ điển, thật trùng hợp làm sao khi chỗ này vừa hay là nơi cô và Doãn Khiên rời đi không lâu.

Triệu An Ngữ có vẻ chột dạ, giống như mấy người phụ nữ ra ngoài gặp nhân tình, chỉ sợ chồng phát hiện, căng thẳng đến mức không nhấc nổi chân.

Bạch Kính Xuyên thân mật vòng tay qua eo Triệu An Ngữ ôm cô đi vào nhà hàng.

Triệu An Ngữ một chút cũng không muốn tiếp xúc với anh ta, dùng mọi cách tránh né.

"Có rất nhiều người đang nhìn đấy? Em muốn người khác nhận ra mình là cô dâu bỏ trốn?" Bạch Kính Xuyên siết chặt cô bên thân, có lòng tốt nhắc nhở.

Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn, quả thật có một vài ánh mắt đang chiếu lên người bọn họ, cô ngừng động tác, cắn răng chịu đựng để anh ta tùy ý buông móng vuốt trên người mình.

Trên bàn ăn, Bạch Kính Xuyên đưa cuốn thực đơn cho Triệu An Ngữ, muốn cô gọi món.

Nhưng Triệu An Ngữ lại thờ ơ không nhận lấy, quay đầu nói với phục vụ: "Cho tôi một cốc cà phê không đường."

"Mang cho cô ấy cốc nước ép táo đi." Bạch Kính Xuyên thu tay lại, không thuận theo ý cô, ngăn cản.

"Bạch Kính Xuyên, tôi đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con." Triệu An Ngữ nổi cáu.

"Tôi lại không thấy vậy." Bạch Kính Xuyên cười cười gập lại thực đơn đem trả cho phục vụ.