Chương 3

Tô Nguyệt ngước đôi mắt đẫm lệ lên muốn nhìn người đằng sau, do cô bị kéo vào trong góc tối nên cô không nhìn thấy người nọ.Nhưng Thẩm Vân lại hoàn toàn nhìn rõ được bóng dáng người trước, đôi mắt to tròn như nai, ngây thơ thuần khiết, khác xa với ánh mắt của con người nơi đây. Lúc này tràn ngập vẻ hoảng loạn, từng giọt nước mắt chảy xuống cánh tay hắn.

Cánh tay còn lại đang vòng quanh eo của cô, nhỏ nhắn một vòng tay là ôm trọn được cô vào lòng.

Tô Nguyệt lúc này trong mắt vị sĩ quan thật nhỏ bé, yếu ớt. Trong lòng Thẩm Vân dẫn có ý nghĩ muốn đem cô về yêu thương, bảo vệ cô, giấu kín cô đi, bảo vệ vẻ thuần khiết trong đôi mắt đó.

Trong lòng thì cuồn cuộn sóng trào, ngoài mặt hắn vẫn nghiêm túc không cảm xúc gì, thậm chí hắn còn cúi sát đầu xuống vành tai cô, gần như hôn lên vành tai đó.

"Nếu em phát ra một tiếng, khi bọn chúng đến chúng sẽ bắt em đi làm nô ɭệ trong các doanh trại đây" Thẩm Vân đe dọa, từng hơi thở phả vào vành tai mẫn cảm của cô.

Điều này thực sự dọa được Tô Nguyệt, cô nín thở, người cứng đờ mặc cho hắn ôm. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những người con gái được đưa đến bệnh viện, có người chặt mất tay chân, cơ thể bị đánh đập dã man, bạo hành tìиɧ ɖu͙© nặng nề phải cắt bỏ tử ©υиɠ.

Thấy Tô Nguyệt ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Vân nhoẻn miệng cười nổi lên hứng thú trêu ghẹo cô gái nhỏ, mặc cho tình huống của cả hai có khả năng gặp nguy hiểm.

Hắn lại gần vành tai Tô Nguyệt, mở miệng ngậm lấy vành tai khiến cả người cô run rẩy.

Còn chưa đủ hắn còn liếʍ láp dọc theo vành tai đó xuống dưới gáy, theo xuống là từng dấu hôn. Cô gái trong lòng đã mềm nhũn run rấy nhưng vẫn cố vùng vẫy đẩy để hắn ra.

Cô vẫn nhớ lời hán không được phát ra tiếng, chỉ có thể cố gắng dùng hai tay mò ra đằng sau để nhẹ hắn.

Thật ngoan, ngoan đến mức làm hắn chỉ muốn chà đạp cô...

Cơ thể cô tràn ngập mùi hương hoa Tuilip, khác xa với mùi hương nước hoa gay mũi của đám nô ɭệ trong doanh trại.

Mùi hương của cô khiến hắn không ghét mà ngược lại còn say đắm, hít sâu mùi hương, tay từ vòng eo cô dần lên trên xoa nắn bầu ngực căng tròn ngạo nghễ.

Tô Nguyệt càng vùng vẫy, cô không nhìn thấy mặt của người đằng sau, cũng sợ bị người ta phát hiện rồi bắt đi làm nô ɭệ. Nhưng cô vùng vẫy cũng không cách nào thoát ra khỏi vòng tay của người phía sau.

Trong đầu là ý nghĩ cô bị người xa lạ cưỡиɠ ɠiαи nhưng cơ thể cô lại nổi lên phản ứng đáng nhẽ không nên có, cắn chặt môi dưới kìm nén tiếng rêи ɾỉ.

Cô không phải người dâʍ đãиɠ như vậy. Tô Nguyệt bật khóc nức nở