Chương 1

"Đừng... đi ra! Làm ơn... đau.."

Trên giường lớn, thân ảnh cao lớn của người đàn ông che khuất thân hình nhỏ bé của cô gái dưới thân. Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại đầy đau đớn, nước mắt chảy dài, nhìn qua khiến lòng người ta nảy sinh thương xót. Thân thể trắng noãn của cô gái đầy rẫy những vết thâm xanh, tím. Người đàn ông phía trên dường như không nghe thấy lời cầu khẩn, vật dưới thân vẫn điên cuồng ra vào hạ thân cô gái. Khuôn mặt tuấn mỹ, góc cạnh không có lấy một tia cảm xúc dư thừa nào ngoài thỏa mãn.

Một lúc sau, cô gái dưới thân tưởng chừng như đã ngất đi thì nghe người nọ gầm lên một tiếng trầm thấp rồi bắn tất cả mầm mống vào sâu bên trong.

"Doãn Hạo... tôi hận anh! Tôi hận anh! Anh gϊếŧ tôi đi... tôi chịu không nổi nữa...! Đừng hành hạ tôi.. thêm nữa. Xin anh__"

Phùng Tiểu Dao không ngừng gào khóc, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, cơ thể không còn sức lực nằm bệt trên giường nhìn người đàn ông đang mặc quần áo.

Cô đáng ra đã có một cuộc sống bình thường nhưng tất cả lại vì người đàn ông tên Mạc Doãn Hạo mà thay đổi! Cô đáng ra đã được hạnh phúc nhưng lại bị người đàn ông này giam cầm như một con búp bê khí! Cô chỉ như một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho hắn! Cô hận, hận hắn đến tê tâm!

"Dù em có hận tôi như thế nào thì cũng đừng mơ tới việc thoát khỏi tôi."

Mạc Doãn Hạo mặt không có lấy một tia biểu cảm, cơ hồ đã nghe những lời này thành quen thuộc. Mặc xong âu phục chỉnh tề, nhìn thoáng qua Phùng Tiểu Dao đang nằm trên giường rồi bước ra khỏi phòng. Hắn vừa đi khỏi thì một người hầu gái tiến vào, dìu cô đi tắm rửa, thay y phục sạch sẽ rồi dùng bữa. Tất cả hoạt động của cô cũng chỉ trong phạm vi căn phòng rộng lớn, hoa lệ này!

"Tôi muốn ăn táo, làm ơn đừng gọt vỏ trước. Cảm ơn."

Cô cất giọng khàn khàn đột nhiên nói lên yêu cầu của mình, người hầu gái nghe xong liền gật đầu đi ra khỏi phòng. Khoảng năm phút sau, người hầu gái quay lại với một đĩa táo với một con dao theo yêu cầu của Phùng Tiểu Dao.

"Chị ra ngoài đi, tôi tự làm được rồi."

"Nhưng..."

Người hầu gái ngập ngừng đầy lúng túng, có chút không biết nên làm thế nào cho thỏa đáng.

"Yên tâm, chỉ là gọt táo mà thôi."

"Vậy... vâng."

Cô cười. Mạc Doãn Hạo! Tạm biệt, tôi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi anh rồi.