Chương 7: Căn phòng mới

Lạch cạch , cô vùng vẫy làm sợi xích căng ra. "Dương, ...đừng mà..."

"Thật đáng yêu", anh không quan tâm đến lời cô nói.

" Thật sự không được ...!" , Lục Bình nức nở, tóc cô dài như thác nước, cô lắc đầu làm tóc bay sang hai bên, thật lung linh.

Anh thu tay về, "Cũng được rồi".

" Bình Bình rất cố gắng rồi nhỉ. Đành để cho em đi vệ sinh vậy."

Cô ngạc nhiên, mừng rỡ vì cuối cùng anh cũng cho phép nhưng không dám lên tiếng, ngỗ nhở anh lại đổi ý. Chìa khoá bằng bạch kim được tra vào ổ khoá trên còng từng cái từng cái một. Cô thật sự muốn vung tay chay ngay lập tức, nhưng đành kiên nhẫn vì sợ chọc giận anh.

"Không được chống cự. Hiểu không?"

Cô gật đầu

Anh choàng tay qua vai ôm cô, thì thầm vào tai cô, tay chỉ về cánh của đối diện giường, "Nhìn này, mở cách cửa đó ra là đến nhà vệ sinh rồi."

"Ưm"

Anh thả tay cho cô đi, đây là lần đầu tiên sau khi bị bắt cóc cô được đặt chân xuống giường, chân cô run rẩy như sắp té. Nhưng cô muốn tiểu , chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Không kịp khoá cửa chỉa đóng lại. Ngồi xuống và giải quyết cơn buồn. May mà cô chỉ mặc đồ lót nên cởi ra thật nhanh.

"Kịp rồi" , cô thở phào. Tiếng xì xèo ngượng ngùng vang lên , cô cố kịp chế để âm thanh nhỏ lại. Cuối cùng cũng có cảm giác được thoát rồi.

Xả nước xong, cô vẫn không muốn ra ngay, vẫn nấn ná trong phòng tắm. Nếu tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mơ thì tốt biết bao.

Bạch Dương đang đăm chiêu ngồi bắt chéo chân trên giường. Thì răng rắc, âm thanh tiếng mở cửa làm anh nhìn về phía cô. Cười nhẹ " Thoải mái rồi à? "

"Ùm" cô ngại ngùng nhưng vẫn đáp lại

"Vậy thì tốt quá", Bạch Dương cười tươi nhưng với cô nụ cười đó làm cô sởn tóc gái, thật giả tạo.

Đúng rồi , đây mới chính là hiện thực.

" Này , đừng đứng ở đó nữa . Đi đến đây", anh ra lệnh

Cô sợ sệt nhưng vẫn từ từ lại gần anh như đến gần vị thầt Hades tối cao. Anh ôm để cô ngồi lên đùi đối mặt với anh.

"Tiếp theo , trò chơi đã kết thúc, cũng đã đến lúc tôi phải làm việc rồi."

"Bình Bình muốn như thế nào ? Có muốn bị trói trên giường nữa không?"

Đặt tay hư hỏng lên mông cô xoa nắn.

"Trên chiếc giường dính đầy mồ hôi này"

Cô sợ hãi , cô không muốn chút nào, giường này cô nằm hai ngày nay thật bẩn vì hôm qua thân mật cùng anh , nước chảy xuống nệm và chăn. Khuôn mặt kinh sợ lắc đầu van xin thập phần đáng thương. Phản ứng này anh rất hài lòng bật cười: " a haha phản ứng thật đáng yêu. Cũng được, tôi biết rồi."

Anh kéo cà vạt xuống, "Vậy tiếp theo đây, tôi sẽ đưa em đến một căn phòng khác"

" Em phải thích tôi nhiều hơn bây giờ đấy."

"Có được không?" , anh đưa cà vạt che mắt cô lại.

"Ưm" , cô đồng ý trong vô thức, dẫu sao cũng không thể cãi lại anh.

Bóng tối bao trùm cô chỉ biết dựa vào người anh để anh dẫn đi. Mở một cách cửa, anh nói: " chỗ này là cầu thang, cẩn thận chút". "Nào cầm tay tôi"

Anh nắm tay cô, bàn tay to và ấm áp làm cô an tâm. Thật lạ khi cô lại cảm thấy an tâm khi bên cạnh tên biếи ŧɦái bắt cóc mình.

Anh đột nhiên dừng lại, " Đến rồi"

"Bình Bình , đừng có ngạc nhiên quá nhé"

Cô nghe tiếng mở cửa, sao đó là ánh sáng vì anh cởi cà vạt ra.

" Làm sao ...lại..." , cô không tin vào mắt mình , sao lại có thể.