Chương 36: Tôi nhớ vợ thôi.

Nghe thấy cái tên Mona, Sơ Sênh liền nhớ lại người phụ nữ tự xưng là vị hôn thê của Ngạn Bách Ngôn bốn năm về trước. Không lẽ, sự việc ngày hôm nay là do Mona âm thầm đứng đằng sau để kích động antifan?

Một loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Sơ Sênh, tuy nhiên những ý nghĩ nhanh chóng bị tiếng ồn ào phía trước dập tắt.

Đoàng!!!

Viên đạn sắt bay thẳng lên không trung, tạo thành một tiếng nổ vang trời. Không khí vốn đang xôn xao, ồn ã, lập tức trở nên im bặt. Toàn bộ bãi đỗ xe đã bị phong tỏa chỉ trong đúng hai phút.

Đoàn vệ sĩ gồm hơn ba mươi người xuất hiện, súng ngắn giắt hông, gương mặt kẻ nào người nấy lạnh tanh, đằng đằng sát khí, hầm hầm đi vào. Người dẫn đầu là A Hào cùng Quý Thần, trên tay còn cầm khẩu súng đã lên nòng sẵn, nhếch miệng cười gian:

- Sao nào? Các cô cậu đây là đang muốn phá tan khu chung cư này ra sao?

A Hào gí súng gần sát trên miệng, hà hơi thổi phù một tiếng. Đám antifan sợ hãi đứng co lại vào nhau, không còn kẻ nào dám mạnh miệng như lúc trước. Bị đoàn xã hội đen bao vậy bốn phía, những người đứng nhìn, cười khẩy, giễu cợt Sơ Sênh có chút run rẩy. Họ không hiểu bản thân đã làm gì phạm pháp, hoặc đắc tội với xã hội đen, để rồi đen đủi lại bị kìm hãm trong tường bao súng.

- Chúng tôi… chúng tôi chỉ muốn dạy dỗ cho cô ta một bài học. Không liên quan tới các người!

Chàng thanh niên đứng đầu là Tô Định, lấy hết can đảm tiến thêm vài bước, nhìn về phía A Hào nói lớn. Phải rồi! Giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ nào dám to gan gϊếŧ người, kẻ đó ắt phải trả giá trước pháp luật.

Haaaa…

A Hào ôm bụng cười ngặt nghẽo, đôi mắt ánh lên vẻ tà ác, chẳng khác Ngạn Bách Ngôn là mấy. Bao năm ở bên cạnh chủ nhân, anh bị ảnh hưởng về phong cách sống và tác phong không kém. Trong hầm đỗ xe chật cứng người, tiếng cười của A Hào vang lên nghe rất chói tai. Sự lạnh lùng, tàn bạo len lỏi vào trong thính giác của từng người, khiến đối phương không rét mà run.

- Anh cười cái gì?! Chúng tôi đang dạy dỗ cho cô ta một bài học, liên quan gì đến các anh mà xía miệng vào!

Tô Định cảm thấy bị xúc phạm trầm trọng, điên tiết gào lớn. Những kẻ đi theo lập tức hô hào cùng, tựa như một cuộc biểu tình cách mạng bùng ra:

- Phải đấy! Mau gọi cảnh sát, đừng để lũ người này làm càn!

- Báo cảnh sát đi!

Tiếng hú hét vang lên mỗi lúc một lớn. Tô Định được đà, lôi điện thoại từ trong túi áo, bấm số bắt đầu gọi.

Cộp… cộp…

Đột nhiên, từ trong đám đông phía trước, một bóng người cao lớn, tay phải xỏ túi quần, gương mặt hoàn hảo tới từng đường nét, đôi mắt sắc mà tàn độc lặng lẽ bước vào. Anh bước đi tới đâu, người ta lại ngước nhìn đến đó. Các thiếu nữ thì trầm trồ, che miệng phấn khích. Những người còn lại thì vội vàng mở điện thoại tra google, da mặt lập tức tái mét.

Cựu bác sĩ đứng đầu bệnh viện A, chủ tịch tập đoàn kinh tế đa quốc gia BOM, ông trùm đứng đầu tổ chức xã hội đen mạnh nhất cả nước Trại Liêu, cảnh sát không dám chọc, cá nhân không dám trêu ngươi, đó chính là Ngạn Bách Ngôn - Cố Trường Lục.

Một cảm giác áp bức khuấy đảo tâm trí của từng người. Sau khi tra rõ thân phận của anh, toàn bộ những người có mặt tại đây đều không rét mà run, vô thức đứng nép lại gần nhau. Muốn chạy, nhưng lại không thể!

Khẩu súng trên tay trái Ngạn Bách Ngôn được xoay thành vòng tròn. Anh sải những bước dài về phía Sơ Sênh, đồng thời đưa súng lên cao, không cần ngắm bắn, trực tiếp bóp cò.

Chiếc điện thoại đang cầm trên tay Tô Định bị đạn sắt xuyên thẳng qua, bắn về phía sau, nổ ầm một tiếng lớn. Tuy nhiên, bàn tay của anh ta vẫn còn nguyên vẹn, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không hề có.

Róc rách…

Hai đầu gối chân Tô Định đánh vào nhau cầm cập. Từ giữa đũng quần, dòng nước vàng khè, bốc mùi ngai ngái từ từ rỉ ra, chảy xuống dọc hai chân, ướt vũng đất. Chẳng may viên đạn kia mà bắn chệch thì sẽ như thế nào? Cái mạng cóc quèn này cũng một bước đi đời nhà ma!

Ngạn Bách Ngôn vừa đi vừa bắn súng bằng tay trái, đây là lần đầu tiên Sơ Sênh được trông thấy. Cô đứng lặng một góc, nhìn anh không rời mắt. Giữa bốn phía là những con người xa lạ, chỉ có Ngạn Bách Ngôn đem lại cho cô chút ấm áp và an toàn. Bầu trời tăm tối, bao chặt lý trí cùng tâm hồn của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn lúc này đem ánh sáng tới, soi tỏ cho cuộc đời cô. Đau cũng có, hận cũng có, mà thương càng nhiều hơn.

- Anh ấy chính là Ngạn Bách Ngôn! Thật khủng khϊếp!

Tiếng xì xèo bàn tán vang lên.

Nhưng lúc này đây, Ngạn Bách Ngôn hoàn toàn không đề tâm đến chúng. Anh đứng trước mặt Sơ Sênh, nhẹ nhàng nâng đôi bàn tay nhẫy nhụa trứng tanh, giúp cô lau sạch. Sau đó, Ngạn Bách Ngôn kéo cô, ôm Sơ Sênh ghì thật chặt vào trong lòng:

- Bé con, anh tới đón em về! Đừng giận anh nữa!