Chương 50: Bông hồng gai đỏ tươi.

“Vâng, tôi sẽ chuyển cái này đến cho anh ta ! Tôi hứa đấy !”

“Cảm ơn bác…”

Vân Nãi nghẹn ngào ôm Hugo khóc nỉ non, đến cả giọng mình cũng phải kìm lại, sợ Đoạn Trường An ngoài cửa sẽ nghe thấy hết mọi chuyện.

Bác sỹ Hugo trấn an Vân Nãi lần cuối, đưa tạm cho cô vài viên bổ sung vitamim C, sau đó mới chỉn chu như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ông giữ khuôn mặt bình tĩnh đẩy cửa bước ra nhưng đã bị Đoạn Trường An dang tay chắn lại.

“Tiểu Nãi làm sao ?”

Đoạn Trường An tra hỏi với chất giọng lạnh lẽo.

“Tiểu thư bị trầm cảm nhẹ do thiếu ánh sáng mặt trời và ở trong không gian kín quá lâu.”

Anh ta nín thinh không đáp lại. Cuối cùng anh thẳng tay gạt bác sỹ Hugo sang một bên, bước vào phòng đóng sầm cửa lại.

“Để anh đưa em ra ngoài vườn hoa hồng dạo một chút nhé ?”

Đoạn Trường An quỳ gối đối diện cô, nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ đang thu lại trong lớp len cừu.

Không biết anh đã chưa đáp ứng điều gì khiến cô lại trở nên như vậy. Ở đây có mọi thứ mà biết bao cô gái trên đời này mơ ước. Bất cứ cô thích gì, anh sẵn sàng đáp ứng. Anh muốn bảo vệ cô, nâng niu cô, hà cớ sao lại sinh chứng bệnh tâm lý như vậy ?

Vân Nãi vẫn ủ rũ không hé miệng nói nửa lời. Đoạn Trường An cũng đã quá quen với việc này nên tự mình mặc thêm cho cô một chiếc áo choàng lông thú ấm áp, bế thốc lên bước ra bầu trời se lạnh mùa thu ở Pháp.

Bản thân vốn là ông trùm nước hoa nên Đoạn Trường An vô cùng nhạy cảm với mùi hương. Anh rất thích mùi thơm của hoa cỏ, đặc biệt là hồng gai. Hai năm trước anh đã thuê thợ đến tu sửa lại khu vườn trước căn biệt thự, trồng kín toàn là hồng gai đủ màu sắc.

Đoạn Trường An thả cô xuống nền cỏ mát rượi, lùi về phía sau một chút để cô có thể thấy thoải mái hơn.

Có lẽ từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên Vân Nãi được ngắm nhìn một vườn hoa hồng đẹp đến vậy. Bông nào bông nấy đều nở rộ đồng đều, lá tươi xanh không hề có vết sâu tàn phá, trông cứ y như một bức tranh sơn dầu thiên nhiên tươi sáng sinh động vậy.

Vân Nãi cúi người chạm nhẹ vào một bông hồng đỏ tươi chớm nở, lưỡng lự quay sang nhìn Đoạn Trường An.

Anh phì cười khẽ gật đầu. Dường như anh biết Vân Nãi đang muốn gì.

Được sự cho phép của Đoạn Trường An, cô dùng lực bẻ bông hồng đó lìa khỏi cành, ra hiệu cho anh ngỏ ý muốn quay về phòng mình.

“Chiều ý em.”

Mặc dù mới đi ra ngoài trời không mấy là bao nhưng Đoạn Trường An vẫn gật đầu đồng ý, cứ miễn sao điều đó khiến cô hài lòng.

Về tới phòng, cô tự động rời khỏi vòng tay anh ta, cắm bông hồng vừa mới hái vào bình hoa rỗng đã được đổ đầy nước.

“Tại sao em không nói anh để anh hái cho em luôn một bó ?”

Đoạn Trường An cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động của cô.

Cô bỏ ngoài tai câu hỏi của hắn, nằm xuống giường chăm chú ngắm nhìn bông hồng đỏ tươi trong bình.

“Thôi được rồi, anh đi nấu bữa trưa.”

Đoạn Trường An thở dài một cách bất lực, quay người đi xuống lầu, bỏ mặc cô một mình giữa căn phòng trống vắng.

Cô vẫn say sưa ngắm bông hồng đỏ tươi đó không biết chán. Nhưng đâu ai hiểu rằng nó chính là lời tỏ tình ngây ngô trong vô số lần tỏ tình của anh chồng đầu gỗ nhà cô.

Vào một lần khi vừa vươn vai tỉnh dậy, thứ thu hút sự chú ý đầu tiên của cô chính là một bông hồng đỏ được cắm xiêu vẹo trong cái cốc thủy tinh trong suốt.

Mơ hồ cô cầm bông hồng đó lên thử, rốt cuộc thì bị gai đâm đến chảy máu.

Lục Dương theo thường lệ đem khăn ướt lên lau mặt cho cô, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác khi thấy bàn tay Vân Nãi rơm rớm máu.

Hắn vội vã băng bó lại chỗ gai đâm cho cô. Tuy vết thương không sâu nhưng hắn lại lo lắng đến chết đi sống lại, băng bó nguyên cả cánh tay cứ như xác ướp Ai Cập cổ đại.

“Tiểu Nãi là một phần ruột gan của tôi, em chảy mâu thì tôi cũng đau đớn lắm đấy biết không ?”

Hắn làu bàu lau mặt cho cô thật tỉnh táo, đem bông hồng kia cắm trở lại vào cốc nước.

Nhìn thấy vẻ mặt tỉnh bơ ngây thơ của cô, mặt Lục Dương bỗng chốc đỏ ửng. Hắn đưa tay lên che mặt quát lớn :

“Đừng có trưng cái bộ mặt không biết gì đó ra nữa ! Chẳng qua người ta nói hoa hồng đại diện cho tình yêu vĩnh cửu nên tôi mới hái ở vườn vào cho em đấy thôi !”

Ơ kìa sao lại mặt đỏ như trái gấc chín rồi, có gì đâu mà phải xấu hổ nhỉ ?

Vân Nãi ôm bụng cười khúc khích đến chảy cả nước mắt. Cô cọ cọ vào l*иg ngực hắn nũng nịu nói lời cảm ơn vừa đủ nghe :

“Cảm ơn anh Gấu, hoa đẹp lắm đó !”

“Tôi…tôi chẳng thấy đẹp tí nào…Nhưng em đối với tôi còn hơn gấp trăm lần mấy bông hoa hồng ngoài kia.”

“Tôi yêu em…nói vậy đã được chưa nhỉ ?”

Hắn lấy hết sức để tuôn ra hết những lời nói đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước.

“Đừng có trêu tôi, tôi không muốn làm em khóc vì đau…”

“Em thích lắm hả…? Vậy tôi sẽ nói cả ngàn lần cũng được.”

“Tôi biết em chuẩn bị nói gì. Đừng có nói ra nhé, tôi sẽ không kiềm chế được mất.”