Chương 17

- ----

Căn phòng đầu tiên được khép lại, chương trình lại tiếp tục cốt truyện, kể rằng món đồ chơi yêu thích của cậu bé đã mất rồi và yêu cầu bọn họ vào phòng chứa đồ tìm kiếm.

Cậu bé tên là Tiểu Nam, nên sau khi câu nói này kết thúc đâu đó trong không khí vẫn còn vang lên tiếng khóc của một bé trai.

"Đồ chơi của Tiểu Nam ở đâu? Đồ chơi của Tiểu Nam đâu rồi?"

Khiến người khác vô cùng sợ hãi.

Hai cửa ải phía trước có lẽ chỉ là món khai vị, bây giờ mọi chuyện mới càng trở nên khó khăn hơn.

Dĩ nhiên là rất khó đối với Tiêu Niên, cậu đoán độ khó dễ của trò này chủ yếu là để dành cho đám học sinh thành tích cao tới giải.

Bây giờ bọn họ đang ở trong một hành lang không người, trên tường chỉ dán vài mảnh giấy có chữ viết gợi ý.

Phán đoán sơ qua là họ cần tìm ra cánh cửa căn phòng chứa đồ từ những mảnh giấy gợi ý này.

Lúc này hành lang rất sáng, ánh sáng này giúp Tiên Niên không cảm thấy sợ hãi. Vậy nên cậu cũng cố gắng tham gia trò chơi, cẩn thận tìm kiếm manh mối có thể sử dụng.

Chạm vào bàn, chạm vào tường, nhìn vào bức tranh.

Trên tường có thứ gì đó giống như ngọn đèn dầu, khi đi ngang qua Tiêu Niên cảm thấy hơi kỳ lạ nên chạm thử một cái, kết quả phát hiện nó có thể di chuyển được. Vì vậy, Tiêu Niên đẩy nó vào trong.

Đúng lúc này cơ quan bên trong cánh cửa vang lên một tiếng lạch cạch, vách tường chậm rãi chuyển động mở ra hai bên.

Tiêu Niên sững sờ nửa giây, sau đó quay lại nhìn các tiểu đồng bọn của mình.

"Tiêu Niên thật là giỏi nha!"

Lâm Nhạc Phàm đứng gần cậu nhất hô to và vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay khen ngợi.

"Thật đáng kinh ngạc."

"Cái này mà cũng có thể tìm ra được."

Tiêu Niên xấu hổ cười cười.

Hay lắm, còn chưa kịp vui mừng xong thì cánh cửa đã mở ra và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là khuôn mặt tái nhợt của một cậu bé treo ở trên xà nhà.

Tiêu Niên mất hồn đứng im tại chỗ.

"Aaaaaa!"

Mà kỳ lạ hơn nữa chính là cậu bé này nhào về phía Tiêu Niên.

Tiêu Niên loạng choạng một chút, thấy Lâm Nhạc Phàm vươn tay giúp đỡ cậu liền vội vàng chạy tới. Nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần, thì không biết Lục Tri Chu từ đâu xuất hiện kéo Tiêu Niên đi khỏi.

Ngay khi tay hai người chạm vào nhau, Tiêu Niên cảm nhận được một cảm giác vô cùng an toàn.

Cậu bé kia vẫn còn đang đuổi theo cậu, lúc này ánh đèn trên hành lang cũng bắt đầu nhấp nháy liên hồi.

Lục Tri Chu ôm lấy Tiêu Niên rồi xoay người lại, dùng thân mình chặn giữa Tiêu Niên và cậu bé.

Trong hoàn cảnh này lại có một âm thanh vang lên, là tiếng khóc phát ra từ cậu bé.

"Không sao đâu, đừng sợ." Lục Tri Chu nói.

Tiêu Niên vùi đầu vào l0ng nguc của Lục Tri Chu, toàn thân cậu đang run rẩy. Sau đó, cậu nở nụ cười một cách khó hiểu.

"Lục Tri Chu." Tiêu Niên dở khóc dở cười.

"Sao vậy?"

"Nếu bây giờ tôi khóc, có phải sẽ rất buồn cười hay không?"

Thật tình, tên nhóc này đừng có khóc nữa mà, để anh đây khóc đi.

Cái quái gì chứ, sao lại cứu nhóc, phải cứu anh đây này.

Lục Tri Chu vỗ vỗ vai cậu: "Khóc đi, tôi không cười đâu."

"Lục Tri Chu." Tiêu Niên hỏi: "Anh thật sự không thấy sợ sao?"

Lục Tri Chu: "Cái đó là giả."

Tiêu Niên: "..."

Chẳng lẽ cậu lại không biết?

Không chỉ có Lục Tri Chu, mà ngay cả nhóm bạn của Lục Tri Chu cũng không thấy sợ hãi chút nào.

Tại sao vậy, điều này chứng tỏ cậu rất ngốc.

Tiểu Nam cũng chỉ xuất hiện một chút, đoạn âm thanh không còn cũng là lúc cậu ta mất hút.

Đèn được bật sáng trở lại, cả người Tiêu Niên cũng đã hoàn toàn tê rần.

"Tại sao tôi phải mở cửa chứ?" Tiêu Niên ngập ngừng nói.

Lục Tri Chu nói: "Nếu cậu không mở cửa thì có thể chúng ta phải đợi ở đây thêm nửa tiếng."

Tiêu Niên mỉm cười: "Thầy Lục nói như đúng rồi vậy."

Những người bạn phía trước đã vào hết, hai người bọn họ cũng đi theo ở phía sau. Lúc đến bên cạnh cánh cửa, trong lòng Tiêu Niên thoáng hoảng sợ mà run một cái.

"Tôi ở phía sau." Lục Tri Chu nói.

Hai tay Tiêu Niên nắm thật chặt lấy cổ tay Lục Tri Chu: "Anh bảo vệ tôi thật tốt nha."

Lục Tri Chu: "Được."

Tiêu Niên không đủ can đảm, những cảnh sau đó cho dù ánh sáng có lớn đến đâu, cậu cũng sẽ không hành động một mình.

Nhưng không thể không nói, mấy anh em này cũng quá thông minh rồi. Một cái đề họ chỉ thảo luận một hai câu là đã có được đáp án.

Tiêu Niên cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn tự hỏi tại sao lại xấu hổ đến thế.

Đặc biệt là người đàn ông Lục Tri Chu này, Tiêu Niên ở gần anh như vậy, anh suy nghĩ, anh giải đề, tất cả đều dưới cái nhìn của Tiêu Niên.

Này này này, ai mà chịu nổi chứ.

Cuối cùng bọn họ đã cứu được Tiểu Nam ra, sau khi nghe được lời cảm ơn chân thành của cậu bé, mở được ổ khóa cuối cùng là có thể ra ngoài.

Nhưng lúc đang mở khóa cửa, vẫn chưa ai nói gì thì Lục Tri Chu đã nói: "5867."

Tiêu Niên hoàn toàn tin tưởng Lục Tri Chu vô điều kiện, nhanh chóng quay đầu lại nhập vào dãy số này.

"Sai mật mã." Khóa mật mã phát ra một câu.

Lục Tri Chu cười lên, đám bạn bè phía sau anh cũng cười.

"Hả?" Tiêu Niên vốn không hiểu chuyện gì: "Các anh cười cái gì vậy?"

Một người bạn ở giữa nói: "Cái mà anh Lục vừa đọc chính là cân nặng của cậu."

Tiêu Niên: "..."

Tiêu Niên khẽ liếc nhìn người bên cạnh mình: "Ngài Lục Tri Chu này."

Lục Tri Chu nhéo má Tiêu Niên một cái: "Nói cái gì cậu cũng tin?"

"Giải nhanh lên." Tiêu Niên thẹn quá quá hóa giận nói: "Cho anh một phút, không giải được thì anh là đồ ngốc."

Lục Tri Chu cười cười, sau đó bắt đầu xem xét đề bài.

Mọi người cũng đang theo dõi, Tiêu Niên không quấy rầy đứng chờ ở bên cạnh.

Một lúc sau, Lục Tri Chu ngẩng đầu lên.

Đột ngột ngầm hiểu một cách ăn ý, bàn tay Tiêu Niên đặt lên ổ khóa mật mã: "Hả?"

Lục Tri Chu: "5867."

Tiêu Niên: "... Không buồn cười."

Lục Tri Chu bật cười: "7061."

Những người bạn ở đằng sau cũng không có ý kiến gì, có lẽ họ cũng giải ra được đáp án đó.

Tiêu Niên nhập dãy số vào, cửa mở.

Cuối cùng nội tâm của Tiêu Niên cũng được giải phóng, cậu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn khi được hít thở bầu không khí dưới ánh mặt trời như lúc này.

Lục Tri Chu theo sau cậu cũng đi ra, anh tới bên cạnh Tiêu Niên hỏi: "Chơi có vui không?"

Tiêu Niên lấy tay đè lại trái tim: "Bây giờ tôi vẫn còn thấy căng thẳng đây, tôi không thể chịu được loại k1ch thích này, không phải mức độ dọa người còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị hay sao?"

Lục Tri Chu cười, giơ tay lên xoa đầu cậu: "Ra là lá gan nhỏ như vậy."

Tiêu Niên không có cách nào cãi lại.

Thật sự là không nhỏ, nhưng cũng không phải là lớn.

Nhưng trong trường hợp này, cứ mỗi khi mà Tiêu Niên cảm thấy sợ chết khϊếp, thì Lục Tri Chu và bạn bè của anh lại luôn rất bình tĩnh, lá gan tôi không nhỏ, Tiêu Niên thật sự không thể nào nói ra được câu này.

Vậy nên cậu giải thích là: "Có khi nào chơi nhiều lần thì sẽ can đảm hơn không?"

Lục Tri Chu: "Còn muốn chơi nữa?"

Tiêu Niên như có vết sẹo mau lành mà quên hẳn đau đớn: "Cũng đáng để thử lại lần nữa." cậu cười nói: "Nếu lần sau có thiếu người thì nhớ gọi thêm tôi."

Lục Tri Chu: "Được."

Trong lúc bọn họ đang tám chuyện với nhau, nhóm bạn đi phía trước cũng nghe hết cuộc trò chuyện của họ.

Mọi người không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp, lại nhìn rõ ý đồ muốn nói trong mắt nhau. Có lẽ muốn nói là, dù bọn họ có lăn lê bò trườn một trận, chỉ sợ là vẫn sẽ luôn thiếu người.

Lục Tri Chu ơi là Lục Tri Chu. Thật không ngờ, thật không ngờ nha.

Một lúc sau Tiêu Niên lại nói: "Chủ yếu là vì có thầy Lục ở đó, có thầy Lục đứng ra bảo vệ tôi an toàn, các loại yêu ma quỷ quái gì gì đó không còn đáng sợ nữa."

Lục Tri Chu chỉ ậm ừ cho có lệ một cái: "Chuyện nhỏ."

Có thể Tiêu Niên cho rằng những người ở phía trước không nghe thấy bọn họ nói gì nên không suy nghĩ nhiều mà nhỏ giọng nói thêm một câu: "Chồng yêu thật là tuyệt vời quá đi."

"Khụ khụ khụ khụ."

"Ừm hứm."

"Khục khục."

Đám người đi phía trước đột nhiên đồng loạt ho khan một trận.

Tiêu Niên cười ha ha: "Thật ngại quá, để các anh nghe thấy rồi."

Lâm Nhạc Phàm quay đầu: "Không sao cả không sao cả, các cậu cứ nói tiếp chuyện các cậu đang nói đi."

Người bên cạnh hắn cũng nói thêm vào: "Chúng tôi không nghe thấy gì hết á."

Trước trước sau sau, bọn họ chơi trong hai giờ.

Vừa ra khỏi cửa là đúng lúc đến giờ ăn cơm, Tiêu Niên lại được dẫn đi.

Cũng may là bọn họ đã đặt chỗ từ trước, là nhà hàng ở bên cạnh trung tâm thương mại này, ăn thịt bò nấu cùng với lẩu riêu cua. Bọn họ cũng đã mua trước vé xem phim vào buổi tối, nằm ở tầng bốn của trung tâm thương mại.

Vì Tiêu Niên là người bổ sung vào lúc cuối, nên chiếm hời được vé xem phim của một người bạn không rảnh đến của Lục Tri Chu.

Vừa đến nhà hàng, Tiêu Niên đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bên trong, cậu lập tức cảm thấy đói bụng.

Mọi người được phục vụ hướng dẫn đi vào ghế lô đã được đặt trước, một chiếc bàn tròn lớn, Tiêu Niên ngồi sát bên cạnh Lục Tri Chu, bên còn lại là Lâm Nhạc Phàm.

Chờ mọi người đều ngồi xuống, Tiêu Niên nhìn nhóm người này, đột nhiên trong lòng lại dâng lên cảm khái vô hạn. Nếu không có Lục Tri Chu, e là cả đời này Tiêu Niên cũng sẽ không có dịp kết giao cùng với bọn họ.

Dù là người có đeo kính hay là không đi chăng nữa, thì tất cả đều có khuôn mặt rất xuất sắc, đúng kiểu là học sinh ưu tú trong quá trình còn đi học, khi Tiêu Niên chạm mặt thì chỉ có thể cười một cái chào hỏi với những người bạn đó.

Mà lúc này cậu ở giữa đám người, với một quả đầu bất lương màu lam nhạt, khiến cậu càng lộ vẻ không hợp.

"Này, Lục Tri Chu." Tiêu Niên hơi nghiêng người sang một bên.

Lục Tri Chu: "Sao vậy?"

Tiêu Niên hỏi: "Anh là người lớn tuổi nhất ở đây à?"

Lục Tri Chu còn chưa kịp trả lời thì Lâm Nhạc Phàm đã lên tiếng: "Anh Lục của chúng ta là người nhỏ tuổi nhất trong đám."

Tiêu Niên không cảm thấy kinh ngạc, chỉ hơi nhíu mày: "Vậy tại sao mọi người đều gọi anh ấy là anh Lục?"

Lâm Nhạc Phàm mỉm cười: "Dĩ nhiên là anh ấy rất xứng đáng được gọi, nên mới gọi là anh."

Khuôn mặt của Tiêu Niên hiện lên vẻ khó hiểu.

Lâm Nhạc Phàm mỉm cười: "Cậu có từng thấy người thanh niên nào mới hơn hai mươi tuổi mà đi ngủ lúc mười một giờ, rồi bắt đầu lên lớp lúc bảy giờ ngày hôm sau chưa? Ngoại trừ công việc thì không có chút nào gọi là cuộc sống về đêm cả, ở đây trừ cậu ấy ra thì không có ai có chế độ làm việc và nghỉ ngơi giống như một người lớn tuổi như vậy hết."

Tiêu Niên rất đồng ý với chuyện này: "Đúng thật."

Lâm Nhạc Phàm nhìn lướt qua Tiêu Niên: "Đúng chứ anh Lục?"

Anh Lục hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Lâm Nhạc Phàm: "Dĩ nhiên là không có."

Khi nói đến chuyện này, người ngồi đối diện cũng hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi vậy Tiêu Niên? Chắc là rất nhỏ ha."

Tiêu Niên: "Không nhỏ chút nào, tôi đã hai mươi hai rồi."

Lời này vừa dứt, có vài người hít vào một hơi.

Tiêu Niên: "Có gì sao?"

Người đặt câu hỏi vỗ vỗ vào vai người ngồi bên cạnh: "Ông anh này lớn hơn cậu mười tuổi."

"Buồn cười." Ông anh bị anh ta đập vào người liền ngồi thẳng lên: "Cậu cũng hơn cậu ta chín tuổi, đừng có mà chó chê mèo lắm lông."

Người kia còn nói: "Lúc chúng ta còn là nghiên cứu sinh thì có lẽ khi đó Tiêu Niên chỉ mới là học sinh cấp hai."

Một người khác lắc đầu nói: "Chậc chậc chậc, Lục Tri Chu nha."

Vừa đúng lúc thịt bò đã bày lên bàn, Lục Tri Chu chuyển tới đuôi chủ đề này, nói với Tiêu Niên một câu: "Ăn nhiều một chút đi bạn nhỏ, cậu gầy quá."

Tiêu Niên chậm rãi quay đầu nhìn Lục Tri Chu: "Bạn nhỏ?"

Lục Tri Chu cười như không cười gắp thịt bò bỏ vào trong chén cho Tiêu Niên: "Để bạn nhỏ Tiêu Niên bồi bổ cho cơ thể."

Tiêu Niên bật cười: "Cái gì mà bạn nhỏ Tiêu Niên chứ, xin hãy gọi tôi là ngài Tiêu Niên."

Lục Tri Chu: "Ngài bạn nhỏ Tiêu Niên."

Tiêu Niên nghiêng đầu nhìn người này: "Thưa ngài Lục Tri Chu, không cần thêm xưng hô không cần thiết."

Lục Tri Chu vẫn giữ nụ cười đó trên môi: "Được thôi, bạn nhỏ Tiêu Niên."

Nhất thời Tiêu Niên không biết nên phản bác như thế nào, đầu óc cậu đột nhiên nhanh nhạy mà bật thốt một câu: "Bạn nhỏ Lục ngu ngốc." Ngón tay cậu lượn một chút xung quanh: "Anh cũng là bạn nhỏ của bọn họ, anh nhỏ tuổi nhất."

Nói xong Tiêu Niên như nghĩ tới chuyện gì đó, giọng nói càng lớn hơn: "Anh đừng có chó chê mèo lắm lông!"

Lục Tri Chu bật cười, đúng lúc này một người bạn đối diện gọi Lục Tri Chu một tiếng "anh Lục" nhờ anh chuyển đồ qua giúp.

Lục Tri Chu đưa đồ qua rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Niên một cái, ánh mắt như đang muốn nói: "Bọn họ cũng gọi tôi là anh đấy thôi."

Trong chốc lát Tiêu Niên không nói nên lời. Quả thật thì, phản ứng này của cậu đã yếu thế hơn rồi.

Làm sao bây giờ đây.