Chương 6: Hắn lại đến, nhưng không phải đêm rằm

Ngày hôm sau, như thường lệ, Sở Nhiên vẫn đến Từ Ninh cung để thỉnh an Tiêu thái hậu. Mới vừa đi vào, liền nghe tiếng Tào thái phi cùng Sở Hân công chúa từ bên trong phát ra.

Sở Nhiên không suy nghĩ nhiều, một mình hành lễ.

Chỉ nghe Tiêu thái hậu còn đang cùng Tào phi thảo luận: "Hân nhi là đang để mắt đến công tử nhà nào?"

"Thái hậu! Hân nhi ngại ngùng, mạo muội từ chối nói ra, xin Thái hậu cho phép Hân nhi ngày sau đi săn cùng chàng ấy."

"Được, được, được, tùy ngươi vậy." Thái hậu nói, hướng đến Sở Hân: "Nhưng trên đường đi nhớ phải chú ý, ngươi dù gì cũng là muội muội của hoàng thượng, là đương kim trưởng công chúa, đừng nhìn thấy người mình thích mà liền đánh mất phẩm giá hoàng thất."

"Vâng thái hậu, nhi thần đã hiểu!" Sở Hân đỏ mặt, cúi đầu đáp.

Tào thái phi lập tức cười cười, tầm mắt dời đến Sở Nhiên: "Chiêu Dương công chúa cũng đã đến tuổi kết hôn, không biết người đã để ý ai hay chưa?"

Sở Nhiên không nghĩ tới Tào thái phi sẽ đột nhiên hỏi mình, trong đầu lập tức hiện lên hình bóng người kia, nhưng rất nhanh tiêu tán, cung kính nói: "Chuyện này Chiêu Dương mặc cho thái hậu quyết định."

Thái hậu cười nhạt: "Hôn sự Nhiên nha đầu do cha mẹ nàng quyết định sẽ tốt hơn. Ai gia chỉ lo hoàng nhi có thể sớm ngày lập hậu, mở rộng hậu cung."

Tào thái phi đồng ý gật đầu: "Chuyện lập hậu này liên quan đến xã tắc, không nên qua loa."

"Hiện trong triều thế cục bất ổn, Hoàng Thượng không lập cũng là có nguyên do. Chi bằng nạp trước chút phi tử vào, mở rộng hậu cung, cũng có thể sớm ngày ôm được long tử?"

Thái hậu nghe vậy, gật đầu đồng ý.

Sở Thanh từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, mà ba năm trước Sở Thanh đăng cơ, hắn ở trong triều thế lực rất ít, việc phong bất kỳ con gái của triều thần nào làm hoàng hậu là rất nguy hiểm, vậy nên chỉ từ trong thế lực nhà mình, tuyển vài đích nữ thân phận không tệ tiến cung. Sau đó, cũng không còn người mới vào cung nữa.

Ba năm trôi qua, Sở Thanh bây giờ cũng đã hơn hai mươi tuổi, không có con nối dõi quả thật không thể nào nói nổi.

Thái hậu trầm tư một lát, trầm giọng nói: "Đã đến lúc tuyển phi. Qua vài ngày nữa, sẽ chọn một vài đích nữ của những văn thần tin cậy vào cung."

"Tiêu thái hậu, cháu gái kia của ta...", Tào thái phi nghe vậy, không khỏi đề cập.

Thái hậu khẽ cười: "Con gái của Tào thái sử đương nhiên nằm trong danh sách tuyển tú."

"Đa tạ thái hậu."

Nói xong, Thái hậu lại đem ánh mắt chuyển hướng Sở Nhiên: "Chiêu Dương công chúa tiến cung đã lâu, nhất định sẽ buồn chán, buổi săn bắn hội ngày mai ngươi cũng đi đi."

"Vâng!" Sở Nhiên không nói nhiều, nàng đáp lại rồi hành lễ rời đi.

Trên đường, Lục Thúy nhịn không được liền hỏi: "Công chúa, chân của người bị thương, sao không nói cho thái hậu biết?"

Hơn nữa, buổi săn bắn hội sẽ xem các quần thần săn bắn, người..."

Sở Nhiên hiểu ý của Lục Thúy, nàng chỉ là một mù nữ, đi đến bãi săn không an toàn. Nghĩ đến Tào thái phi và Sở Hân công chúa đều ở đó, nghĩ thầm sợ rằng hai người này không có chủ ý tốt đẹp. Nếu nàng đi, liệu họ có tìm cách để hãm hại nàng không?

Sở Nhiên khẽ thở dài.

Trở lại trong cung, những cung nữ khác nhao nhao lần lượt hành lễ, nghe giọng, Sở Nhiên mới phát hiện thiếu một người: "Lan Tâm đâu?"

Lục Thúy đỡ Sở bước nhẹ, đáp lời: "Công chúa, Lan Tâm đêm trước đột nhiên sốt cao, hiện đang ở hậu viện dưỡng bệnh."

"Bị bệnh?", nàng lại không biết, trầm mặc mấy giây, Sở Nhiên phân phó nói: "Ta đi xem sao."

"Công chúa, không cần đâu ạ." Lúc Thúy nhịn không được ngăn lại.

Sở Nhiên khó hiểu: “Các ngươi là cung nữ của ta, ta nên đối xử tốt với các ngươi. Hơn nữa, bởi vì ta không thể nhìn thấy nên ngay cả khi Lan Tâm bị bệnh ta cũng không để ý…Trong lòng ta cảm thấy có lỗi.”

Nghe Sở Nhiên nói như vậy, Lục Thúy cũng không nói thêm nữa, đỡ nàng đi về phía hậu viện.

Hậu viện địa thế tương đối khó khăn, cửa lớn chỗ cửa khảm cũng khá cao, Lục thúy dìu nàng, Sở Nhiên bước vào sau, mò mẫm xung quanh rồi đi vào trong.

Lan Tâm thấy vậy lập tức xuống giường hành lễ. Sở Nhiên nghe được âm thanh, vội ngăn lại: “Ngươi bị bệnh, đứng dậy đi.”

“Đa tạ công chúa.”

“Sau này nếu như cảm thấy không thoải mái, hãy nói cho ta biết.”

“Công chúa, là nô tỳ đi đường không cẩn thận bị ngã, sợ là gần đây sẽ không thể phụng dưỡng công chúa.” Lan Tâm yếu ớt trả lời.

"Bị ngã? Ngã ở đâu?" Sở Nhiên theo bản năng đưa tay dò xét, vừa vặn sờ lên bắp chân Lan Tâm. Chỉ nghe nàng a một tiếng, Sở Nhiên lập tức thu tay về, hỏi: "Ngươi tại sao lại bị thương ở chân?"

"Là nô tỳ lúc đi cầu thang bị ngã, cho nên hơi nghiêm trọng một chút, nhưng không sao, nô tỳ xương cốt tốt, sẽ mau chóng hồi phục."

Sở Nhiên gật đầu: "Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, ta còn có Lục Thúy và các cung nữ khác chăm sóc, chờ ngươi hoàn toàn bình phục trở lại."

"Vâng, thưa công chúa!"

Sở Nhiên phân phó xong, đứng dậy muốn rời đi, nhớ tới chuyện nàng bởi vì Sở Hân ác ý hại cho vấp chân ngã sấp xuống, lại hỏi một câu: "Ngươi thật sự là tự ngã?"

Lan Tâm dừng lại vài giây mới trả lời: “Đúng vậy, thưa công chúa!”

Sở Nhiên lúc này cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Nàng cảm thấy vết thương của Lan Tâm không đơn giản như vậy...

Ban đêm, Sở Nhiên đang nằm suy nghĩ chuyện của Lan Tâm, đột nhiên có một thanh âm cắt ngang trầm tư của cô. Sở Nhiên chậm rãi đứng dậy, nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đi vào. Không có sự cho phép của nàng, đám người Lục Thúy không dám tiến vào.

Đêm khuya muộn thế này, người dám đến khuê phòng của nàng, cũng chỉ có người nọ.

"Ngươi...sao lại tới đây?" Sở Nhiên gằn từng chữ hỏi.

Người đến vươn tay ra, vuốt ve hai má Sở Nhiên: “Sao nàng biết là ta?”

Sở Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Đối với cô, việc chắc chắn đó là hắn ngược lại là một tin tốt, ít nhất hắn sẽ không làm hại cô.

Tuy nhiên, trong hai năm Hoàng Lăng bên nhau, hắn chưa bao giờ xuất hiện sau ngày thứ mười lăm. Tại sao hắn ta có thể đi lại tự do hơn sau khi trở về hoàng cung? Hắn rốt cuộc là ai?

Tâm lý Sở Nhiên càng thêm nghi hoặc khó hiểu, mà lúc này người nọ đã lên giường, cúi người ngậm lấy cánh môi mềm mại của Sở Nhiên.

Lúc này nàng mới tỉnh táo lại, tê dại cảm nhận vết cắn nhẹ nhàng của hắn trên môi, đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng.

Cô thuận theo đáp lại, anh từng bước ép sát, động tác khi thì mạnh mẽ khi thì ôn nhu, luôn có thể dễ dàng đẩy cô vào vực thẳm du͙© vọиɠ.

Lớp quần áo từ từ được cởi bỏ, để lộ làn da trần tiếp xúc với không khí lạnh, những vùng da nhạy cảm bắt đầu có phản ứng.

Sở Nhiên run rẩy dạng rộng hai chân, chờ đợi hắn tiến vào. Hắn lại đột nhiên đứng dậy, nắm lấy chân nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Sở Nhiên có chút kinh ngạc, theo phản xạ muốn rút lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt trong tay.

Lực đạo của hắn rất lơn, nhưng động tác di chuyển rất chậm, kéo cái chân bị thương của Sở Nhiên đặt lên bắp đùi rắn chắc của hắn, hơi điều chỉnh tư thế ngồi, lấy thuốc mỡ từ bên cạnh ra, rửa vết thương cho nàng.

Vết thương của Sở Nhiên không nghiêm trọng, đã bắt đầu đóng vảy, cũng bởi vậy mà gây cảm giác ngứa ngáy. Sở Nhiên nhịn không được gãi, vì không nhìn thấy nên thỉnh thoảng gãi trúng vảy, tuy rằng rất đau, nhưng dù sao cũng chỉ là vết thương nhẹ, Sở Nhiên không nói gì, chỉ nhịn không chạm vào nữa.

Vết thương bỏng rát được bôi thuốc mỡ lạnh rồi băng lại bằng gạc mềm. Sở Nhiên sờ nhẹ, cúi đầu, dùng giọng nói nhỏ nhẹ như muỗi: “Đa tạ!”

Hắn thấy thế, liền kéo hai chân Sở Nhiên đặt lên eo mình, để hai chân nàng kẹp vào vòng eo rắn chắc rồi ngồi xuống trên người hắn, thân trên kề sát, nâng cằm nàng lên hỏi: “Đỏ mặt à?”

“Không!” Sở Nhiên thờ ơ nói.

Giây tiếp theo, hạ thân nặng nề liền bị đánh nhẹ một cái, Sở Nhiên cảm nhận cự vật nóng hổi của hắn chạm vào nơi mẫn cảm của nàng, vận sức chờ xâm nhập.