Chương 22

Ba ngày sau, một người phụ nữ tên Khôn Sương đã tìm đến tôi, cô ấy sau khi hiểu rõ về chuyện của Kiều An, cau mày cam đoan với tôi sẽ mang lại công bằng cho chúng tôi.

Sau đó có rất nhiều chuyện đã xảy ra, vào ngày đưa Kiều An vào nghĩa trang, trời mưa rất lớn.

Đúng như Khôn Sương đã hứa, Tiêu Tường đã bị bắt.

Một loạt người liên quan đến vụ án này cũng bị bắt, trên bản tin, người ta nhắc đến em gái tôi.

Tất cả những bạn học được phỏng vấn đều nói Cố Kiều An là một người rất tốt, em ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, ham học hỏi, có tinh thần chính nghĩa và lòng đồng cảm...

Cư dân mạng đều gửi lời tiễn biệt tới Kiều An, trước mộ của em ấy đầy ắp hoa, em ấy trong khung ảnh cười xán lạn.

Việc mà mọi người đã nỗ lực hết mình cuối cùng cũng có kết quả, nhưng tôi lại khóc không ngừng.

Một chiếc ô được giơ lên che trên đầu tôi.

Không nhìn rõ là ai, chỉ biết đó là một cặp vợ chồng trẻ, mặc đồng phục tối màu, xa lạ nhưng lại quen thuộc.

Họ xoa đầu tôi, nói với tôi: "Tuệ Tuệ, vất vả cho con rồi.

"Những chuyện còn lại, hãy để chúng ta lo."

...

Tôi từ trong mơ tỉnh dậy đột ngột.

Theo phản xạ nhìn vào cổ tay, trái tim màu vàng đang nhấp nháy nhẹ, giọng nói của Tiểu Đốc vang lên.

[Cô Cố Tuệ Ninh, có chuyện gì sao?]

Tôi lắc đầu: "Không có gì, ngủ tiếp đi."

Ngày mai còn phải ôn tập, tranh thủ cuối năm nay có thể nhận chức.

3

Sau khi Cố Kiều An đậu vào trường Cảnh Sát Trung Ương, vì tính chất đặc thù của trường, em ấy rất ít liên lạc với tôi.

Tuy nhiên, cũng nhờ vào tính chất đặc thù của hệ thống, đôi khi chúng tôi vẫn cùng nhau ôn tập trong "phòng chat" mà Tiểu Đốc và Tiểu Cảnh tạo ra.

Em ấy ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, tôi ôn tập cho kỳ thi vào biên chế.

"Chị, chị có thể nhận chức vào cuối năm nay không?"

Tôi nhìn đống sách tham khảo dày cộp bên cạnh, thở dài: "Chị sẽ cố gắng."

Khôn Sương thỉnh thoảng quan tâm hỏi thăm tiến độ của tôi, rồi cảm thán: "Hồi đó tôi thi 8 lần mới đậu, không phải do tôi không chăm chỉ, mà do điểm cao nhất là 100 điểm nhưng phải đạt 95 điểm mới đậu thì thực sự là..."

Tôi: "..."

Vào ngày Cố Kiều An nghỉ phép về nhà, trùng với ngày kết quả kỳ thi lần đầu của tôi được công bố.

Em ấy kéo vali xuống xe, nhìn tôi từ bên kia đường.

Tôi mặc đồng phục, mỉm cười nhìn em ấy.

Em ấy sững sờ vài giây, miệng há thành hình chữ "O", chạy đến ôm chầm lấy tôi.

"Chị! Giờ chị là người đã vào biên chế rồi à!"

Tôi không nhịn được cười: "Sau này em cũng sẽ vậy thôi."

Tiểu Cảnh lẩm bẩm: [Ngay cả Tiểu Đốc cũng có thể vào biên chế, liệu tôi có thể vào biên chế được không?]

Cố Kiều An an ủi nó: "Đừng lo, đừng lo, sau này chị đây sẽ giúp cậu thi một cái."

[Thật sao?]

"Thật mà!"

Tiểu Đốc hỏi: "Cô Cố Tuệ Ninh, chúc mừng cô đã vào biên chế, mục tiêu tiếp theo của cô là gì?"

Tôi vẽ ra một quả địa cầu trong không khí: "Đó dĩ nhiên là—

"Trở thành giám sát viên số một thế giới."

Tôi trải một hành tinh ra trước mặt họ.

Năm châu bốn biển, núi sông hiện lên chi chít như sao trên trời, hành tinh xanh lam đang chuyển động từ từ.

Và ánh sáng vàng nhỏ nhoi, rơi rớt khắp thế giới.