Chương 1:

Vân Giảo đứng trước cửa phòng học ngoan ngoãn mà nâng tay lên để kiểm tra an ninh. Tự nhiên cậu cảm thấy có một tầm mắt nhìn chằm chằm làm cậu lạnh cả sống lưng, cậu nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ mới liếc mắt một cái, toàn bộ thân thể Vân Giảo liền run lên.

Lão sư đang kiểm tra thấy cậu quá hoảng sợ, vội vàng hỏi: “ Bạn học này, em không sao chứ?”

“A, không có việc gì.” Vân Giảo cuống quít cúi đầu, chỉ hy vọng người trên bục bên kia không nhìn thấy mình:“ Em có thể đi vào chưa lão sư?”

“Từ từ, còn cần kiểm tra chứng minh nhân dân cùng giấy báo dự thi của em nữa.”

“Dạ .”

Vân Giảo đút bàn tay vào túi quần, tầm mắt kia cũng đi theo nhìn đến Vân Giảo túi quần, phảng phất như đặc biệt cảm thấy hứng thú với chứng minh nhân dân cùng giấy báo dự thi trong túi cậu vậy.

Giây tiếp theo, Vân Giảo nghe thấy người nhìn chằm chằm cậu nảy giờ nói: “Đem giấy tờ lại đây để tôi kiểm tra, Quách lão sư ngài kiểm tra học sinh tiếp theo đi.”

Tâm Vân Giảo chợt lạnh lẽo, xong đời rồi.

Cậu vạn phần không muốn đem chứng minh nhân dân giao cho Hoắc Phong, nhưng lại không thể không làm như vậy, bởi vì Hoắc Phong hiện tại là giám thị lão sư của cậu, trừ phi hiện tại cậu trực tiếp trốn khỏi đây và bỏ thi luôn .

Hoắc Phong cười như không cười mà nhìn Vân Giảo, chờ cậu đem giấy tờ nộp lên cho hắn.

Vân Giảo căng da đầu lấy chứng minh nhân dân ra và nộp cho hắn, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong.

“ Ngẩng đầu lên.” Hoắc Phong ra lệnh.

Thân thể Vân Giảo nhanh hơn ý thức lập tức hoàn thành mệnh lệnh của Hoắc Phong, chờ cậu phản ứng lại đây hận không thể tát cho chính mình một cái, bây giờ cũng không phải ở trên giường, vì cái gì cậu lại nghe lời Hoắc Phong như thế a?

Hoắc Phong quét hắn liếc một cái, lại nhìn nhìn ảnh chụp trên giấy tờ: “Vân, Giảo*.”

*皎潔 Giảo khiết: trong trắng, sạch sẽ sáng sủa

Hắn gằn từng chữ một mà đọc Vân Giảo tên, lại tựa như khích lệ mà bổ sung một câu: “Tên hay.”

Những lời này đều nói rất nhỏ, chỉ có Vân Giảo cùng Hoắc Phong hai người có thể nghe thấy, nhưng cho dù như thế, nghe vào lỗ tai Vân Giảo đồng nghĩa với việc bị công khai xử tội.

Vân Giảo dám khẳng định, lời kia tuyệt không phải khích lệ, mà là cảnh cáo.

Cảnh cáo vì một lần cậu đã nói dối.

Ba tháng trước, Vân Giảo mới vừa bước vào cổng trường đại học, xem như đã được bước nửa chân vào xã hội, bắt đầu tìm kiếm tự do tuyệt đối cả về thân thể lẫn tâm hồn.