Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

5.33/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
– Tên gốc: Giận dỗi kết hôn – Ngốc nghếch kiều thê của tôi – Edit : Sabj Văn án: Cầu hôn – Dỗi cùng thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh 7 năm. Không hoa tươi… không lời …
Xem Thêm

Hết thảy đều đã xong, không nghĩ tới yêu say đắm đến bảy năm lại dùng phương thức này chấm dứt, ông trời có phải hay không rất tàn nhẫn? Hay cho rằng chỉ có dùng loại phương thức cảnh tỉnh này mới có thể làm cho cô chân chính giác ngộ?

Đôi mắt đỏ ngầu khó chịu, khẳng định là vì khóc lâu lắm. Vì một người đàn ông không thương mình, phản bội hôn nhân, thật sự một chút cũng không đáng giá, nhưng nếu thật có thể dùng có đáng giá hay không để bình luận lượng nước mắt phải rơi, cô căn bản ngay cả một giọt nước mắt cũng không nên vì anh hạ xuống.

Nước mắt lại theo trong hốc mắt không ngừng mà chảy ra, chậm rãi chảy xuống hai má.

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể không hề khóc, không hề vì một người đàn ông không thương mình rơi lệ?

“Linh...”

Điện thoại phòng khách đột nhiên vang lên, liên tục vang vài tiếng cũng chưa có người tiếp.

Mẹ đi ra ngoài sao?

Lau đi nước mắt trên mặt, xốc chăn ngồi dậy, đang chuẩn bị rời giường đi tiếp điện thoại, chợt nghe gặp thanh âm mẹ tiếp điện thoại.

“Tôi bảo không cần lại gọi điện tới, nghe không hiểu quốc ngữ sao?”

Cô nghe thấy mẹ nói như vậy, tiếp theo đó là thanh âm dùng sức cắt đứt điện thoại.

Đã xảy ra chuyện gì, là ai chọc mẹ tức giận? Cô chậm nửa nhịp đoán. Là chị gái sao? Hay là...

Khuôn mặt anh tuấn không muốn nghĩ tới đột nhiên hiện lên ở trong đầu, ngăn chặn không được trong lòng khát vọng, cô xúc động lập tức nhảy xuống giường, chạy ra phòng.

“Mẹ, là ai gọi điện thoại tới?” Cô nhanh chóng hỏi, thanh âm ngay cả chính mình đều bị hoảng sợ.

“Con đã tỉnh? Đã đói bụng hay chưa?” Nam mẫu quay đầu nhìn cô, mỉm cười.

Cái cô muốn nghe không phải cái này. “Mẹ, vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?” Cô lại hỏi.

“Một tên hỗn đản.” Mỉm cười trên mặt chậm rãi biến mất, Nam mẫu bĩu môi, lạnh giọng nói.

“Là anh ấy sao?” Nam Thiến ngừng thở, không chuyển mắt nhìn chằm chằm mẹ.

Nam mẫu cũng không đáp hỏi lại: “Con hy vọng phải không?”

Cô ngây người.

Cô hy vọng là anh sao?

Cô không biết.

Gạt người, cô làm sao có thể không biết? Hỏi như vậy liền tỏ vẻ cô hy vọng, nhưng vì sao lại hy vọng? Chẳng lẽ cô căn bản là còn chưa có chết tâm, hy vọng anh nhìn thấy thư cô để cho anh xong, bừng tỉnh đại ngộ người anh yêu kỳ thật là cô, sau đó lại mong cô trở lại bên anh sao?

“Đúng là nó, nó gọi điện thoại hỏi mẹ con có trở về không.” Nam mẫu lại mở miệng nói. “Mẹ hỏi nó làm sao vậy? Nó ấp úng không trả lời được. Hỏi nó có phải cãi nhau hay không? Nó cũng nói không có. Mẹ nói nếu không có, vì sao lại muốn ly hôn? Nó trầm mặc không nói, ngay cả câu giải thích đều không có nói, cho nên mẹ bảo nó không cần lại gọi tới, sau đó cắt đứt điện thoại. Nếu con cảm thấy mẹ làm như vậy là sai, con có thể nói cho mẹ.”

Anh trầm mặc không nói, không có câu giải thích.

Hóa ra anh thật sự không phải gọi điện thoại đến giải thích, thỉnh cô tha thứ. Mẹ nói anh ngay cả câu giải thích cũng chưa nói, như vậy anh gọi điện thoại đến nơi đây tìm đến cô là vì cái gì? Cám ơn vì cô đã thành toàn sao?

“Nếu nó hiện tại chạy đến nơi đây tới tìm con, con sẽ tha thứ cho nó sao?”

Cô nhìn mẹ, muốn hỏi: “Có khả năng sao?” Lại phát không ra tiếng, muốn khẽ động cánh môi, cũng không có khí lực. Hiện tại vấn đề căn bản không ở chỗ tha thứ hay không, mà là anh thật sự sẽ tìm đến cô sao? Cô ở trong lòng chua xót nghĩ.

“Cho dù con muốn tha thứ cho nó, mẹ cũng không muốn con dễ dàng như vậy liền tha thứ.” Nam mẫu lấy vẻ mặt biểu tình nghiêm túc nhìn cô.

“Các con mới kết hôn bao lâu liền phát sinh loại sự tình này, chứng tỏ nó căn bản không đem con để ở trong lòng, nếu nó thật sự còn muốn cuộc hôn nhân này, còn muốn con là vợ, vậy đưa chứng cứ xác minh rằng nó sẽ không tái phạm lần thứ hai, nếu không mẹ tuyệt đối sẽ không cho con lại cùng nó ở cùng một chỗ. Hiện tại con tới ở nhà dì Tâm Lam một thời gian đi, vừa vặn công ty chồng của dì gần đây thiếu người, con vào công tác, mẹ vừa rồi đã cùng dì Tâm Lam đề cập qua, dì nói lúc nào cũng hoan nghênh con.”

Nam Thiến mờ mịt nhìn mẹ, không nghĩ tới mẹ không được sự đồng ý của cô, liền tự tiện an bài quyết định việc này.

Nhưng cô có thể tức giận, có thể cảm thấy không được tôn trọng sao?

Không được, bởi vì cô biết mẹ làm như vậy tất cả đều là vì tốt cho cô.

Kỳ thật mẹ nói cũng không phải không có lý, nếu Khấu Đạt thật sự muốn cô trở lại bên anh, xác thực phải đưa ra quyết tâm cùng thành ý, nếu không ai biết anh tương lai ngày nào đó lại chứng nào tật nấy?

Nên để mẹ cô thu xếp, nếu anh thật sự chạy tới nơi này tìm cô. Về phần nếu anh không có tới...

Ngực đột nhiên truyền đến trận co rút đau đớn, làm cho cô đau đến nhắm mắt lại. Nếu ngay cả tưởng tượng, anh có lẽ căn bản không cần cô, sẽ không tìm đến cô, cô không thể thừa nhận rồi, như vậy nếu hết thảy đều trở thành sự thật, thủy chung đợi không được anh đến, cô thật sự có thể sẽ đau lòng đến chết. Cho nên, vẫn là rời đi đi.

“Được. Con đến nhà dì Tâm Lam ở một thời gian.” Mở to mắt, cô dứt khoát kiên quyết gật đầu.

***

Khấu Đạt đứng ở trước cửa nhà mẹ vợ đã hơn hai tiếng.

Mặt trời chói chang vô tình ở trên đỉnh đầu anh chiếu xạ, dường sớm cùng nhạc mẫu đồng tâm, giống như muốn hảo hảo trừng phạt anh phụ cô.

Sau khi Nam Thiến rời đi, anh mới phát hiện sự tồn tại của cô sớm cùng một nhịp thở với anh, cùng nhà của anh hòa thành một thể, thiếu cô, nhà đã không phải nhà, anh đã không phải anh, hóa ra hối hận không kịp chính là loại cảm giác này.

Anh thậm chí bắt đầu sợ hãi bước vào cửa nhà, bởi vì điều đầu tiên nhìn thấy là dép lê nhỏ nhắn, sẽ nhớ tới thân ảnh xinh đẹp kia, cùng tiếng nói dễ nghe: “Anh đã về rồi.” Vừa vào phòng bếp, nhìn cái bàn rỗng tuếch, các món ăn từng có sẽ hiện lên trước mắt, đương nhiên, theo sau đó là Tiểu Thiến dịu dàng nhất thiên hạ kia.

Anh dị thường nhanh chóng có thói quen có tiểu nữ nhân ngượng ngùng đến ở nhà anh, hoặc căn bản không có thích ứng việc ở một mình, nguyên bản còn tưởng rằng là chính mình với ai cũng có thể, hiện tại mới phát hiện, tất cả đều là bởi vì đối tượng là cô.

Thói quen trêu cô, thói quen nhìn mặt cô đỏ, thói quen gọi cô là tiểu dưa hấu, thói quen thành thói quen, anh như thế nào ngốc đến không hiểu được phía sau rất nhiều rất nhiều thói quen đương nhiên chính là rất nhiều rất nhiều ưa thích, cũng chính là yêu?

Sau khi cô rời nhà, một phòng tịch mịch cùng hư không, cơ hồ chỉ mình anh phải nuốt hết cảm giác đó, nguyên lai trước đây có cô, cuộc sống chính là như vậy sao?

Một người ban ngày, chờ đợi.

Khi anh bên ngoài mang theo bạn gái đêm không về nhà, cô như cũ vẫn chỉ có một người, ở ban đêm tối đen yên lặng nhìn kim đồng hồ, chờ mong anh trở về.

Tâm tình như vậy, cô chưa từng nói ra, mà anh lại chính là kẻ khiến cô có những tâm tình như vậy.

Thế nhưng cô lại thầm yêu anh, đối mặt một người bất trị như anh, hẳn là sẽ phải nổi giận chứ?

Cho nên hiện tại, anh bị trừng phạt là đúng tội.

Duyên phận cùng Dương San San chỉ trị giá ba trăm vạn, không cần cha anh ra mặt, chỉ cần kêu trợ thủ Trần Thừa Khải ra mặt thí nghiệm một chút đã có đáp án, tựa như chính cô ta đã nói, không ai không thích tiền, cô ta cũng vậy.

Anh là đồ ngu ngốc, không được giáo huấn, khiến cho anh kết hôn với một nữ nhân không thể tốt hơn nữa, thế nhưng còn không biết quý trọng ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thẳng đến khi người đã rời bỏ, mới phát hiện người mình thiệt tình thích, yêu, quý trọng kỳ thật là cô.

Hiện tại hối hận còn kịp sao? Nam Thiến nguyện ý lại cho anh một lần cơ hội sao?

Thêm Bình Luận