Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

5.33/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
– Tên gốc: Giận dỗi kết hôn – Ngốc nghếch kiều thê của tôi – Edit : Sabj Văn án: Cầu hôn – Dỗi cùng thiệt tình khác nhau chỗ nào? Không có. Dù sao cô cũng thầm mến anh 7 năm. Không hoa tươi… không lời …
Xem Thêm

“Mang bà xã trốn đi về nhà.” Anh không chuyển mắt nhìn cô, lấy ngữ khí nghiêm trang trả lời.

Cô khinh sợ run một chút, trong nháy mắt đầu trống rỗng.

Những lời này là ý tứ gì? Mang bà xã trốn đi về nhà? Bà xã của anh nói là chỉ cô sao?

Không, điều này sao có thể? Người anh yêu cũng không phải là cô, tìm cô trở về làm cái gì? Huống chi bọn họ đã ly hôn, cô đã sớm không phải vợ của anh, vợ trong miệng anh hẳn là đối tượng anh tái hôn đi.

“Cô ấy rời nhà trốn đi, anh tìm đến tôi làm gì? Tôi lại không biết cô ấy.” Nhịn xuống tâm đau như dao cắt, cô bắt buộc chính mình bình tĩnh đối mặt.

“Em biết cô ấy.”

“Tôi biết cô ấy?” Nam Thiến đột nhiên ngây người. Đối tượng anh gặp ở ngoài chẳng lẽ là người cô biết? Cô cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới loại sự tình này, bọn họ làm sao có thể đối xử với cô như vậy?

“Tên cô ấy là Nam Thiến.”

Lại là ngẩn ngơ, cô kinh ngạc nhìn anh, liều mình suy tư về lời anh nói có ý tứ gì, nhưng đầu đột nhiên không nghe lời.

“Anh thực có lỗi.” Anh nói.

Cô không nói gì.

“Một tháng qua, anh luôn luôn tìm em.”

“Gạt người.” Cô quay đầu sang một bên.

Anh lại không muốn cô không nhìn anh, bá đạo nâng cằm của cô lên. “Anh không có lừa em, mẹ em có thể chứng minh lời anh nói là thật.”

“Mẹ tôi nói anh không tìm tôi.”

“Cái gì?” Khấu Đạt sợ hãi kinh ngạc kêu lên.

“Mẹ tôi nói anh không đi tìm tôi, mẹ sẽ không gạt tôi.” Nam Thiến nói thực xác định.

Khó có thể tin sanh đại hai mắt, anh cứng họng thiếu chút nữa nói không nên lời. “Mẹ em thật sự nói với em như vậy?”

“Đúng.”

“Cho nên kỳ thật mẹ em vẫn đều biết một tháng qua em ở đâu, có phải hay không?”

“Đương nhiên.”

“Đáng chết!” Khấu Đạt nhịn không được thấp rủa một tiếng, thiếu chút nữa không bật thốt lên mắng ra một chuỗi phấn khích ba chữ kinh.

Anh bị mẹ vợ đùa giỡn! Ngu ngốc ngu xuẩn bị đùa giỡn một tháng cũng không biết! Hồi tưởng qua một tháng này trải qua lo lắng cùng sầu lo, anh nhịn không được lại mắng một tiếng. “Đáng giận!”

Nam Thiến vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.

“Một tháng qua anh vẫn đều tìm em, một tuần ít nhất gọi điện hai lần đến nhà em, hướng mẹ em hỏi tung tích của em, anh có liên lạc ghi lại có thể làm chứng.” Anh lấy thái độ vô cùng thật sự mà nghiêm túc nói với cô.

Nam Thiến hoài nghi nhìn anh.

Khấu Đạt lấy di động ra từ trong túi, tìm ra thông tin điện thoại gần nhất ghi lại đã gọi đưa cho cô.

Cô chần chờ tiếp nhận vừa thấy, chỉ thấy quả nhiên có cuộc gọi tới nhà mẹ, hơn nữa số lần vượt qua mười, lần gần nhất là ba giờ ngày hôm qua, mà tối hôm qua khi cô cùng mẹ nói chuyện điện thoại, mẹ còn nói cho cô anh vẫn như cũ không có gọi điện thoại đến.

Mẹ vì sao muốn nói lừa gạt cô?

Không, chuyện này cô còn có thể hỏi mẹ sau, cô hiện tại muốn biết, anh muốn làm cái gì?

“Tôi và anh đã ly hôn...” Cô mở miệng, lại bị anh đánh gãy.

“Anh không có ký tên.” Anh nói.

Nam Thiến có chút ngây dại. “Anh... không ký tên?”

“Không có.”

“Vì sao?” Cô thốt lên. “Anh không phải đã có người trong lòng, có đối tượng kết giao sao? Nếu lưỡng tình tương duyệt, vì sao không kết hôn? Hay là tôi lúc trước viết đơn ly hôn viết thiếu cái gì, khiến cho chúng ta ly hôn không có hiệu quả, làm cho các ngươi không thể thuận lợi kết hôn? Nếu là như vậy, tôi có thể một lần nữa ký một tờ khác cho anh.”

“Em thật là ngốc.” Anh đột nhiên lớn tiếng mắng.

“Cái gì?!”

“Em thật là ngốc.” Anh còn nói lại lần nữa. “Cho nên anh quyết định, về sau biệt danh của em không phải tiểu dưa hấu, từ hôm nay trở đi đổi thành đại ngốc, như vậy định rồi.”

Cái gì? Nam Thiến ngơ ngác nhìn anh, mày nhướng cao, hoàn toàn không hiểu gì. Anh rốt cuộc đang nói bậy bạ cái gì nha?

“Đi thôi, về nhà.” Anh đột nhiên dắt tay cô.

Cô chấn động một chút, muốn rút tay về, anh lại kiên định nắm chặt, khí thế có chết cũng không buông tay.

“Khấu Đạt...”

“Gọi anh ông xã.”

“Học trưởng...”

“Gọi anh là ông xã.”

Nam Thiến nhắm mắt lại, miễn cho chính mình nhịn không được đánh một quyền trên mặt anh, hoặc là lên tiếng thét chói tai. Anh làm sao có thể da mặt dày như vậy, phản bội hôn nhân bọn họ, cô đã tức giận đệ ra đơn ly hôn, còn dám luôn mồm muốn cô gọi anh là chồng?

“Mời anh buông tay, tôi còn có công việc phải làm.” Cô mở mắt ra, lạnh lùng mở miệng.

“Công việc này không thích hợp với em, đừng làm, hơn nữa em cũng không cần làm việc.” Anh không hề bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng của cô, vẫn nắm chặt tay cô, ngữ khí ôn nhu.

“Không cần làm việc muốn tôi ăn không khí sao?”

“Đùa giỡn cái gì, em có biết em hiện tại là phú bà có giá trị vài trăm ngàn?”

“Chuyện đáng cười lắm.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười lãnh trừng anh liếc mắt một cái.

“Anh không phải nói giỡn với em.” Anh còn thật sự nói. “Tài sản của anh có một nửa đã chuyển thành danh nghĩa của em, còn lại một nửa đang lục tục dời đi.”

Nam Thiến có điểm bị dọa đến, nhưng lại nghĩ, chuyện này căn bản là không có khả năng. Anh không có chuyện gì sao đột nhiên làm như vậy, chỉ vì vãn hồi cô sao? Anh không phải không biết anh biết, tiền cho tới bây giờ không phải là thứ có thể tác động tới cô.

“Tôi muốn quay lại làm việc, không thời gian cùng anh nói giỡn, mời anh buông tay.”

Anh thất bại thở dài. “Em như thế nào mới tin là anh không nói giỡn?”

“Được, vậy anh trả lời tôi, anh không có việc gì đem tài sản chuyển đến danh nghĩa của tôi làm cái gì?”

Anh lập tức chính sắc mà chống đỡ. “Vì chứng tỏ anh đối với em là thật sự.”

“Tình cảm không thể dùng tiền để cân nhắc.”

“Điểm ấy anh so với ai khác đều hiểu được.”

Rút tay về, hai tay cô khoanh trước ngực, không cho anh lại có cơ hội động thủ động cước. “Nếu hiểu được, nên biết làm như vậy là uổng phí khí lực, tôi căn bản sẽ không bởi vì anh cho tôi bao nhiêu tiền, liền tin tưởng anh đối với tình cảm của tôi có phải thật sự hay không.”

“Anh biết, nhưng mẹ em lại tin tưởng.”

“Mẹ tôi?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, di động Nam Thiến đặt ở trong túi tiền bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông báo làm cho cô nghe thanh đoán người, cho dù chưa đưa điện thoại di động trong túi tiền lấy ra nữa, cũng có thể biết là ai gọi điện tới.

Cô xem Khấu Đạt liếc mắt một cái, lấy ra di động tới đón nghe.

“Alo?”

“Còn làm việc ư?” Nam mẫu hỏi.

“Vâng, mẹ.”

Nghe thấy xưng hô của cô, Khấu Đạt nháy mắt nhướng mày. Mẹ vợ quả nhiên đem anh lừa thật thảm nha, nói với anh Nam Thiến tuy rằng ngẫu nhiên gọi điện thoại về nhà, nhưng đều là dùng điện thoại công cộng, cho nên không có biện pháp liên lạc với cô, mà anh thế nhưng rất tin không nghi ngờ, thật sự là cái đại ngu ngốc!

“Mẹ, anh vẫn không có gọi điện thoại tới sao?” Nam Thiến ý định thử.

Người kia quả nhiên không chút do dự trả lời. “Không có.”

“Mẹ, vì sao muốn gạt con?” Nam Thiến trầm mặc một chút, mới hoãn thanh mở miệng.

“Là nó tìm được con, hay con đi tìm nó?” Nam mẫu bình tĩnh hỏi, một chút kinh hoảng bởi nói dối bị vạch trần đều không có.

“Anh ấy tìm được con.”

Bà cười. “Cừ thật, mẹ còn nghĩ phải mất mấy tháng.”

“Mẹ, mẹ vì sao muốn làm như vậy?” Nam Thiến nhịn không được đề cao thanh âm.

“Đương nhiên là vì muốn trừng phạt nó nha.”

Còn con đâu? Nam Thiến khổ không nói nổi ở trong lòng hỏi. Trời biết một tháng qua, hàng ngày cô cơ hồ đều lấy nước mắt lau mặt, mẹ trừng phạt anh phía trước, vì sao không nghĩ tới cô cũng có khả năng chịu khổ theo?

Thêm Bình Luận